trai tim loan nhip | Vietdate là trang web hẹn hò online phi lợi nhuận giúp các bạn dễ dàng tìm được nửa kia của mình trong Tìm người yêu, hẹn hò online, Tìm bạn bốn phương, kết bạn bốn phương, ehenho trực tuyến.

trai tim loan nhip - cách để nói chuyện hay


Don’t stop giving love even if you don’t receive it.

cafe central nguyễn huệ, trai tim loan nhip tính diện tích hình phẳng giới hạn bởi parabol

Có một loại tình yêu, không thể dừng lại, cũng không thể đến được.

Trải qua vài ba mối tình tôi mới nhận ra, mối tình đầu vẫn là mối tình sâu đậm và để lại nhiều kỷ niệm nhất, trai tim loan nhip.

cách đeo nhẫn cầu hôn, tam ly nguoi phu nu sau ly hon.

Đối với một thứ tình yêu biết trước là không có tương lai tốt đẹp thì không ai dám đối mặt với nó cả.

trai tim loan nhip, Trong cuộc đời, điều hạnh phúc nhất không phải là được rất nhiều người yêu bạn. Mà hạnh phúc nhất chính là được một người yêu bạn đến khắc cốt ghi tâm. Vì bạn mà làm tất cả..


Tôi không xinh

"Vẻ đẹp không nằm ở má hồng người con gái mà nằm ở con mắt kẻ si tình".

Tôi không xinh, chắc chắn! Ai lỡ miệng khen tôi xinh hẳn phải "sám hối bảy ngày" vì một lần nói dối. Nhớ lần tôi doạ dẫm, hỏi thằng em: "Chị mày xinh chứ?". Nó nuốt cái ực rồi khẽ khàng: "Xinh". Sau thì vuốt vuốt ngực: "Sao em cứ thấy nghẹn ứ ở cổ". Thừa lúc tôi không để ý nó quay sang mẹ tôi vừa nói vừa che miệng: "Không hề xinh mẹ ạ!".

Áp dụng đúng công thức "phụ nữ xấu thì không có quà", những ngày lễ hàng năm, hoa tôi được tặng hầu hết là phát chẩn, quà tôi nhận phần đa do ai đó... thí cho. Tôi cũng biết phận mình hẩm hiu, trong khi các cô bạn gái kiều diễm mải hẹn hò với người yêu, viết thư cho bạn trai, thì tôi lại chăm chỉ gặp gỡ sách trên thư viện, rỗi tôi ngồi viết bài gửi báo.

Thời gian dần trôi, tôi chỉ hơi buồn vì cô quạnh, song đó chỉ là tích tắc thoáng qua, còn nhìn chung tâm trạng tôi luôn sôi nổi, yêu đời. Tôi vẫn tin, hạnh phúc trên cuộc sống này là công bằng và đủ để chia sẻ cho tất thảy mọi người. Tôi sẽ đẹp riêng trong mắt ai đó!

Hôm ấy tôi từ quê đến nhà trọ. Chen lấn mãi tôi mới thoát khỏi đám người chật như nêm, tranh nhau từng giây, từng m2 đất một. Tôi thở dốc rồi đưa mắt tìm người yêu đứa bạn trọ cùng phòng ra đón. Quái, chẳng thấy đâu. Chợt có người nhìn tôi rạng rỡ: "Xe ôm không em?". Nom trí thức, không ra dáng bác xe ôm tẹo nào. Tôi liền cười tươi không kém: "Có ạ". Do tôi chắc mẩm đây là người yêu con bạn.

Anh vừa cười vừa hỏi: "Em về đâu?". Tôi lém lỉnh đùa: "Đâu cũng được ạ. Miễn đừng bán em sang Trung Quốc". Anh giả vờ thở dài: "Dại gì, lại mất công mang món hàng ế này về mất mặt lắm". Tôi cười vang, thấy quý quý vì anh thật hài hước.

Bỗng thấy anh rẽ lối khác nên hốt hoảng: "Anh đi đâu thế, không nhớ đường à?". Anh vẫn láu lỉnh: "Ngày nào cũng mài lốp xe ở đây bốn lần, quên hóa bị leng keng sao. Thế em còn định mua gì à, khách đến nhà không quà bọn anh vẫn tiếp mà. Anh Hoàng đang sốt ruột".

(Ảnh minh họa)

Tôi ngơ ngác: "Anh Hoàng nào?". Nụ cười hơn hớn trên môi anh tắt ngóm: "Đừng có đùa dai! Em là Loan chứ gì?" Tôi nhăn nhó: "Anh không phải là người yêu Hường à?". Anh ta trợn mắt: "Này, đừng có mà vu oan giá hoạ, đây chưa có người yêu".

Tôi hoang mang, anh cũng hết hồn. Điện thoại reo, anh vừa rút ra tôi đã thấy tiếng thét chói tai: "Mày để em tao đứng khóc ngoài ga. Giờ thì không mối lái gì nữa. Đã đưa ảnh nó cho mày xem rồi, mắt để đâu hả?". Anh luống cuống: "Quả thật mắt kính cận 4 đi ốp em để quên ở nhà". Tiếng tắt máy khô khốc.

Anh quay sang tôi gắt gỏng: "Cô thật là… thấy xe người lạ mà cũng trèo tót lên". Tôi sượng sùng, im lặng. Anh quát: "Lên xe, tôi chở về luôn cho trót". Tôi rụt rè chỉ chỗ. Đến nơi, đang định mở lời cảm ơn, thì anh ta lạnh lùng: "Hai mươi nghìn đưa đây". Máu tôi dồn đến tận tai: "Anh cơ hội thế! Tôi không có". Mặt anh ta vẫn mát như tiền: "Không thì đưa số điện thoại đây, tôi biết đường đòi, không trả không xong với tôi đâu". Tôi ức cứng họng: "Tiền ăn còn thiếu lấy đâu ra nuôi thứ ăn không ngồi rồi" ấy. Anh ta hậm hực: "Được! Từ giờ tôi cứ đến đây ăn vạ đấy".

Rồi anh chàng bảnh bao nọ phóng vút xe đi, tôi vào nhà thấy cửa khoá, con bạn đáng băm kia đi đâu được nhỉ. Ngồi ngoài cửa muỗi đốt sưng cả chân mới thấy nó, mặt hớn hở: "Chờ mãi không thấy, cứ nghĩ mai mày xuống sớm".

Khoảng hai ngày sau thấy ai nhắn: "Hường ơi, có người tìm". Nó băn khoăn chạy ra thấy một người lạ hoắc: "Cho anh gặp bạn trọ cùng phòng với em". Nó tủm tỉm gọi tôi, suýt tôi không nhận ra vì hôm nay chễm chệ trên mắt anh cặp kính cận ngạo nghễ. Tôi điên tiết ngỡ anh ta đến đòi tiền nên vào nhà lấy, quay ra anh nhất quyết không cầm, bảo cho tôi nợ, sau đó còn ấn vào tay tôi bó hoa đẹp với cử chỉ dịu dàng khiến tôi bối rối.

Kể từ đó chúng tôi thường hay đi dạo chơi, hẹn hò cùng nhau, càng nói càng thấy tâm đầu ý hợp, rồi việc gì đến sẽ đến!

phong chat viet fun - trai tim loan nhip

Vietdate, Tìm người yêu, Tìm bạn bốn phương


tất cả mỏi người, trai tim loan nhip

Bầu trời thì có chân trời và tôi tin rằng cứ đi thì cuối cùng cũng sẽ có điểm dừng lại..

trai tim loan nhip, tùy duyên, tất cả mỏi người.

tâm sự đêm khuya, Là một người sống nội tâm luôn bao dung và tha thứ là môt người nặng về tỉnh cảm vẻ bên ngoài nhìn rất mạnh mẽ nhưng bên trong lại yếu đuối hay khóc một mình, tính tình khó đoán trước, muon tim cho minh mot to am va hp ben lau ,ai cung hoan canh thi tim hieu va di toi ket trong nam nay,minh t hùng goc hà tĩnh hien dang sinh song va lm vc o dak lak ,da ly hon dc 1 nam ,neu ai thuc su muon di toi ket hon thi ll sdt va zalo ,khong 129 4466 tám hai 3 ,minh la ng vui tinh de gan va de thong cam va chia se ,hoa dong yeu thuong te nhị nhung ng co ns hop thi cang tot nhu 91, 88 ,87,92,86,85 ,neu dc se ket hon nam nay..

Có những cuộc tình rời xa nhau không phải vì đã hết yêu mà là không tìm được tiếng nói chung.

Còn gì đau bằng việc yêu một người, có thể đi cạnh nhau nhưng bản thân không dám bày tỏ.

Nếu có người yêu mà vẫn cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo thì thà rằng một mình còn hơn.

Nếu cậu không ghét tớ, tớ có thể hiểu là cậu thích tớ không.

tùy duyên, ….., trai tim loan nhip, bản cam kết đảng viên 2017, Cô gái không cần cao lùn ngoại hình mập ốm k quan trong xấu đẹp không quan trọng miễn là yêu thương nhau chân thành là được, Ban nu nao doc than thi ket ban lam quen nhe..

làm sao để nhắn tin trên tinder - trai tim loan nhip


1. Thư của người tử tù

Thưa Mẹ!

Con của mẹ ngày mai là phải ra pháp trường rồi. Con cũng không biết tại sao mình lại đi đến bước đường cùng như này, hiện tại con chỉ thấy mọi ký ức như đang trở về và hiển hiện trước mắt con…

Khi con được 3 tuổi, con chạy rất nhanh, vấp phải hòn đá và té ngã. Mẹ đã chạy đến và đỡ con đứng dậy. Mẹ vừa dỗ dành con không khóc vừa mắng hòn đá: “Sao mày lại làm con tao khóc, để mẹ đánh cho hòn đá một trận“. Con đang cố chịu đau để cầm nước mắt, nhưng nghe xong câu nói của mẹ, con đã khóc trong lòng mẹ rất lâu mới chịu nín. Mẹ đã cho con biết rằng, lý do con ngã là do hòn đá, nhưng con lại không hiểu rằng, mẹ chỉ muốn dỗ dành cho con không khóc nữa.

Khi con được 4 tuổi, do con muốn xem tivi nên không muốn ăn cơm tối. Mẹ đã ân cần mang cơm đến và bón cho con ăn. Mẹ đã dạy cho con biết cách tận hưởng cuộc sống, nhưng con lại không hiểu rằng, mẹ sợ con làm vãi cơm làm bẩn quần áo, rồi tự mẹ lại phải đi giặt.

Khi con được 6 tuổi, mẹ đưa con đến trung tâm mua sắm để mua quà giáng sinh, mẹ đã nói với con là chỉ được mua một thứ đồ chơi. Nhưng khi con được mua “người sắt biến hình” con lại muốn mua máy bay. Khi mẹ không đồng ý, con đã nằm xuống đất và khóc cho đến khi mẹ chịu mua cho con mới thôi. Mẹ đã cho con biết dùng chiêu này là con có thể đòi được đồ mà mình yêu thích, nhưng con không biết rằng, mẹ mua cho con, chỉ vì không muốn mất mặt chỗ đông người.

Khi con được 8 tuổi, con muốn tự mình giặt tất, mẹ đã sợ con giặt không sạch, con muốn rửa bát, mẹ đã sợ con làm vỡ, con muốn tự mình xới cơm, mẹ đã sợ con bị bỏng. Mẹ đã cho con thấy, trong cuộc sống này, hóa ra có rất nhiều khó khăn và nguy hiểm mà con không thể đối diện. Nhưng con đã không hiểu rằng, mẹ chỉ không muốn mất công thu dọn và làm các việc do con có thể sơ ý gây ra.

Khi con được 10 tuổi, mẹ đã đăng ký cho con 3 lớp phụ đạo văn hóa, và 2 lớp học năng khiếu. Khi con con cảm thấy mệt mỏi đến mức không chịu nổi, mẹ đã nói: “Nếu con không chịu được khổ thì làm sao thành người tài giỏi được“. Mẹ đã cho con biết rằng, học tập là việc rất cực khổ, nhưng con không hiểu rằng, mẹ chỉ muốn con sẽ có ngày thành đạt để có thể mở mày mở mặt trước mọi người.

Khi con được 13 tuổi, con đá bóng, do sơ ý đã làm vỡ của kính của nhà hàng xóm, mẹ đã dùng tiền để bồi thường và dắt con đi xin lỗi họ. Mẹ đã cho con biết rằng, khi gây ra chuyện chỉ cần nói “xin lỗi” là xong, nhưng con đã không biết, mẹ đang oán trách nhà hàng xóm đã đòi mình bồi thường quá nhiều tiền.

Khi con được 15 tuổi, con đòi chơi đàn piano, mẹ đã vay tiền để mua cho con một chiếc đàn. Nhưng chỉ sau một tháng, con đã không còn động đến nó nữa, mẹ đã cho con thấy, hóa ra không có tiền cũng có thể tùy ý sở hữu những đồ mà mình thích. Nhưng con đã không biết rằng, mẹ đã phải vất vả làm việc 3 năm mới trả được hết nợ.

Năm 19 tuổi, con chuẩn bị thi vào đại học, mẹ nói rằng, làm luật sư không những có nhiều tiền mà còn có địa vị trong xã hội, và nhất định muốn con học ngành luật. Mẹ đã cho con thấy rằng, chỉ cần con đi theo những gì mẹ sắp đặt là được. Nhưng con không biết rằng, mẹ chỉ muốn thông qua con để thực hiện giấc mơ mà trước đây mẹ đã không làm được.

Năm con 20 tuổi, con muốn thay điện thoại mới, với lý do có thể liên lạc với mẹ thường xuyên hơn. Mẹ đã không cần cân nhắc nhiều và chuyển ngay cho con 10 triệu đồng. Nhưng con chỉ dùng điện thoại để liên lạc với bạn gái, trong vòng 1 năm con chỉ gọi cho mẹ có mấy lần. Mẹ đã cho con thấy rằng, mẹ là một ngân hàng miễn phí mà con có thể lấy bất cứ lúc nào. Nhưng con đã không biết rằng, mẹ đã nhiều lần chờ đợi con gọi điện để chúc mừng trong ngày sinh nhật mẹ.

Năm con 24 tuổi, sau khi con tốt nghiệp đại học, mẹ đã dùng tiền để con được vào làm tại đơn vị hành chính sự nghiệp. Mẹ đã cho con thấy, 4 năm đại học chơi bời, khi ra trường vẫn có thể có được một công việc ổn định. Nhưng con đã không biết rằng, vì con mà mẹ đã phải đi cầu cạnh biết bao người.

Năm con 27 tuổi, quan hệ của con với các bạn gái đều không được lâu dài, các cô gái đều nói con là người không có trách nhiệm, vẫn là một cậu bé chưa trưởng thành. Mẹ đã nói rằng, do duyên chưa đến, các cô gái đó đều không xứng với con. Mẹ đã cho con thấy rằng, những cô gái không lấy được con là do họ kém phúc phận. Nhưng con đã không biết rằng, mẹ đã vì con mà đi rất nhiều nơi để dò hỏi cho con người ưng ý.

Năm con 32 tuổi, do con đánh bạc thua, và nợ rất nhiều tiền, mẹ đã rất tức giận đến mức sinh bệnh, nhưng cuối cùng thì mẹ cũng trả hết nợ cho con. Mẹ đã cho con thấy, cho dù con có gây ra tội tình gì đi nữa, thì mẹ cũng đều giúp con gánh vác trách nhiệm. Nhưng con đã không biết rằng, mẹ đã vì con mà tiêu hết đi khoản tiền mẹ dành dụm cho tuổi già của mình.

Năm con 35 tuổi, khi con biết mẹ đã không còn đồng nào trong người, con đã đi cướp của giết người. Khi con nghe thấy họ tuyên án tử hình, mẹ đã khóc và trách ông trời không công bằng, vất vả cả đời vì con, vậy mà cuối cùng lại ra nông nỗi này. Cuối cùng con đã biết, mẹ đã vì yêu con mà hết lần này đến lần khác cướp đoạt đi cơ hội trưởng thành của con, hết lần này đến lần khác bóp chết đi năng lực sinh tồn của con, lấy đi trách nhiệm đối với cuộc đời của chính con.

Hóa ra cho đến lúc cận kề cái chết, con vẫn chưa trưởng thành. Mẹ đã dùng phương pháp sai lầm và vất vả cả đời vì con cái, để đổi lấy sự đau khổ cho cả 2 thế hệ. Hóa ra giáo dục con cái không có cơ hội để lặp lại lần thứ 2, hóa ra, mẹ đã tự tay đưa con lên đoạn đầu đài… Mẹ hãy bảo trọng! Ngày mai con phải đi rồi. Hy vọng ở một thế giới khác, con có thể học được cách có trách nhiệm với chính mình, tự mình tìm được hạnh phúc cho chính mình…

2. Thư của một CEO viết cho mẹ:

Thưa Mẹ!

Con của mẹ ngày mai sẽ khởi công xây dựng một công xưởng mới. Để con có được thành công như ngày hôm nay, đều là do công dạy dỗ của mẹ. Bỗng nhiên mọi ký ức như đang trở về hiển hiện trước mắt con…

Khi con được 3 tuổi, con chạy rất nhanh, vấp phải hòn đá và té ngã. Mẹ đã để con tự đứng dậy và nói: “Lần sau cần phải cẩn thận hơn“. Mẹ đã dạy cho con biết phải tự chịu trách nhiệm trước hành động của mình.

Khi con được 4 tuổi, do con muốn xem tivi nên không muốn ăn cơm tối. Mẹ đã nói, nếu không ăn thì phải chịu đói cho đến ngày hôm sau, con đã đồng ý, và nghĩ rằng mẹ chỉ nói vậy thôi. Nào ngờ, đến buổi tối con lục tìm đồ ăn… ngay cả một hạt cơm cũng không còn trong nồi. Mẹ đã dạy cho con biết, phải tự chịu trách nhiệm với sự bướng bỉnh của mình.

Khi con được 6 tuổi, mẹ đưa con đến trung tâm mua sắm để mua quà giáng sinh, mẹ đã nói với con chỉ được mua một thứ đồ chơi. Nhưng khi con được mua “người sắt biến hình” con lại muốn mua máy bay. Khi mẹ không đồng ý, con đã nằm xuống đất và khóc, nào ngờ mẹ quay lưng bước đi để mặc con ở đó. Khi đó con chỉ biết đứng dậy, vừa lau nước mắt vừa chạy theo mẹ. Mẹ đã dạy cho con biết phải tự chịu trách nhiệm trước sự lựa chọn của bản thân.

Khi con được 8 tuổi, con muốn tự mình giặt tất, mẹ đã dạy con làm thế nào để giặt cho sạch, con muốn rửa bát, mẹ đã dạy con phải cẩn thận để bát không bị vỡ, con muốn tự mình xới cơm, mẹ đã dạy con xới cơm cẩn thận để không bị bỏng. Mẹ đã dạy cho con biết phải có trách nhiệm với cuộc sống của mình.

Khi con được 10 tuổi, mẹ thấy các buổi học thêm của con kín mít, mẹ nói rằng: “Đến lớp hãy cố gắng học, khi nghỉ hãy chơi cho thỏa thích, nếu còn thời gian thì đọc thêm sách vở, thì con sẽ không sợ thua kém ai cả“. Mẹ đã dạy cho con biết phải tự chịu trách nhiệm trước sở thích của mình.

Khi con được 13 tuổi, con đá bóng, do sơ ý đã làm vỡ của kính của nhà hàng xóm. Mẹ đã đưa con đến cửa hàng để mua kính, sơn và đinh, sau đó mẹ đã bảo con giúp mẹ cùng lắp lại cửa kính cho họ. Sau đó còn trừ tiền tiêu vặt của con vào tháng sau. Mẹ đã dạy cho con biết phải tự chịu trách nhiệm trước những sai lầm của bản thân.

Khi con được 15 tuổi, con đòi chơi đàn piano, mẹ đã mua cho con kèn ácmônica. Mẹ nói với con rằng: “Thổi được kèn ácmônica đi đã rồi hãy nói đến chuyện mua đàn piano“. Con đã thổi kèn ácmônica cho đến bây giờ, còn nguyện vọng muốn chơi đàn piano, con đã quên từ lúc nào không biết. Mẹ đã dạy cho con biết phải kiên trì và có trách nhiệm với chính kiến của mình. Năm con 19 tuổi, con chuẩn bị thi vào đại học, mẹ đã giúp cùng con phân tích những chuyên nghành mà con yêu thích, và để cho con tự quyết định chuyên nghành mà mình muốn theo đuổi. Mẹ đã dạy cho con biết phải tự chịu trách nhiệm cho tương lai của bản thân.

Năm con 20 tuổi, con muốn thay điện thoại mới, mẹ nói rằng điện thoại cũ chưa hỏng thì không được đổi. Nếu như con nhất định muốn đổi thì tự đi làm ngoài giờ học lấy tiền mà tự mua. Khi con kiếm đủ tiền để mua điện thoại mới nhờ đi dạy thêm, cái cảm giác vui sướng khi thành công đó vượt xa hơn hẳn giá trị của một chiếc điện thoại mới.

Năm con 24 tuổi, sau khi con tốt nghiệp đại học con đã muốn tự gây dựng sự nghiệp. Mẹ đã khuyên con không nên nóng vội, mà hãy bắt đầu làm những việc mà con yêu thích, khi có kinh nghiệm rồi hãy tính. Hai năm sau, con quyết định mở công ty, mẹ nói, nếu như con có thể chấp nhận một kết quả tồi tệ nhất, thì hãy mạnh dạn và đặt tâm vào mà làm. Mẹ đã cho con vay 300 triệu đồng, và yêu cầu con 4 năm sau phải trả. Con đã vỗ ngực và nói, con không những trả tiền cho mẹ, mà còn tặng mẹ một căn hộ nữa. Mẹ đã dạy con biết có trách nhiệm với sự nghiệp của chính mình.

Năm con 27 tuổi, con đã đưa một cô gái thông minh và xinh đẹp về nhà, đó là lần đầu tiên mẹ khen ngợi con trước mặt cô ấy. Mẹ còn nói, chuyện vợ chồng là tự con quyết định, chỉ cần chúng con thành tâm thành ý thì mẹ đã rất hạnh phúc rồi. Mẹ đã dạy cho con biết phải tự có trách nhiệm với hạnh phúc của bản thân.

Năm con 32 tuổi, con đã đưa chìa khóa của một căn hộ mà con mua để tặng mẹ, khi tay mẹ cầm chìa khóa và lập tức quay lưng ra sau. Nhìn thấy đôi vai mẹ khẽ rung rung, con biết rằng mắt mẹ đang nhòa đi vì hạnh phúc. Mẹ đã dạy cho còn biết phải có trách nhiệm với lời hứa củamình.

Năm con 35 tuổi, công ty của con không ngừng mở rộng, và phải xây dựng nhà máy mới, những người thường trách cứ mẹ nhẫn tâm, nay đã không còn gì để nói. Con vẫn thường dạy cho con của con biết phải có trách nhiệm với bản thân mình, giống như mẹ đã từng dạy con khi xưa. Con hy vọng rằng chúng sẽ làm được những điều còn to lớn hơn nữa.

Con yêu của mẹ!

–Sưu Tầm–

Tags: trai tim loan nhip, cách để nói chuyện hay, cafe central nguyễn huệ, gái sài gòn, tính diện tích hình phẳng giới hạn bởi parabol, phong chat viet fun, cách đeo nhẫn cầu hôn, tn yêu thương, tam ly nguoi phu nu sau ly hon, tâm sự đêm khuya, bản cam kết đảng viên 2017, làm sao để nhắn tin trên tinder, đàn ông thích gì ở phụ nữ?, timbanfacebook, cách để quên một người đàn ông, chat vietfun trên điện thoại, mối quan hệ tín dụng thương mại và tín dụng ngân hàng, làm quen hen hò, tâm lý phụ nữ khi yêu thật lòng, gái đi khách cần thơ, đàn ông ăn hàu có tốt không.

Chuyển lên trên