Câu chuyện thứ mười bảy.
Kết thúc.
Anh ấy nói với tôi rằng, chúng tôi không hợp nhau.
Anh ấy là con người của tự do bay nhảy. Tôi lại là đứa trẻ dựa dẫm . Anh là người vô tâm, tôi lại là kẻ hay suy nghĩ. Anh nói những điều đó thuộc về bản năng không thể thay đổi, nhân lúc tình cảm còn chưa sâu, hãy dừng lại. Có bước tiếp cũng chỉ là ngõ cụt.
Thật ra ngay từ đầu vốn chẳng có ai phải hợp với bạn. Người ta sẽ vì yêu thương, vì kiên nhẫn mà hàn gắn những yếu điểm của nhau. Sai lầm của một cô gái là luôn nghĩ chàng trai sẽ vì mình mà thay đổi. Sai lầm của một chàng trai là luôn nghĩ cô gái sẽ vì mình mà không rời đi. Cuộc đời, hóa ra hợp tan tan hợp lại là chớp mắt như thế.
Anh đã từng ngoắc tay với tôi, tình cảm anh chỉ dành cho em, cái ngoắc tay này có hiệu lực mãi mãi, chỉ hết khi em không còn tình cảm với anh nữa. Anh từng nói với tôi, anh muốn dừng lại ở em, anh mỏi mệt khi đi tìm một người của mình rồi. Anh từng nói, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương người anh thương. Anh từng nói, đợi anh, anh sẽ về, em đừng trốn anh, cũng đừng tìm kiếm người khác. Anh từng nắm tay tôi, từng an ủi tôi, chiều chuộng và nhẹ nhàng, anh khiến tôi không thể không thích anh, dù đã ngàn lần tự vấn bản thân mình liệu có nên bất chấp trên nỗi đau một lần nữa?
Và tôi biết, ngay lúc đó, lẽ ra câu trả lời phải là không.
Có quá nhiều lời hứa đã vỡ vụn trong trái tim của tôi. Từng mảnh vỡ, sắc lẹm cắt cứa vào tim, quá thừa nỗi đau nhưng chẳng đủ động tâm để chảy ra bất cứ một giọt nước mắt nào. Niềm đau nào cũng có tiềm lực của nó, chỉ có điều trải qua nhiều quá, lại loay hoay không biết phải đau ra sao. Bấy nhiêu thứ anh để lại cho tôi, chưa từng có một bài hát nào là thuộc về riêng tôi, những tháng ngày không thể cảm nhận được thời gian trôi qua như thế nào, những ngày chỉ biết cuốn mình tìm hơi ấm trong chính nỗi nhớ của mình, để nghe rõ ràng cô đơn đang từng hồi từng hồi băng hoại con tim, hàng trăm hàng ngàn lần giục lòng từ bỏ, nhưng tận sâu lại một bờ hi vọng gặp lại, hi vọng nhìn thấy nét thương mình mong ngóng, hi vọng những đớn đau trong lồng ngực có thể vì một dáng hình mà nguôi ngoai. Nhưng giờ đây, kết thúc trên những con chữ câm lặng, chẳng cần gặp lại nhau nữa, chẳng cần nói với nhau thêm câu gì nữa.
Chờ lâu như vậy, nhớ nhiều như vậy, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng buông tay.
“Anh không còn thích em nữa.”
Điều đáng sợ không phải là không có được, mà là có, nhưng không giữ được. Chúng tôi trách móc nhau, sau đó chúng tôi im lặng. Vì nhận ra, thay vì dành cho nhau những yêu thương, lại là những lời cắt cứa. Khi tình cảm không còn, dù tôi có yếu đuối, có buồn đau tổn thương như thế nào nữa, trong mắt anh có lẽ cũng chẳng còn là chuyện quan trọng.Lời nói vốn chỉ là để nghe, chứ không phải để tin. Tôi đã phạm sai lầm ngay ở bước căn bản.
Đã từng có lúc em thật sự tin rằng mình sẽ cùng anh đi đến cuối đoạn đường, vì em nghĩ chỉ cần em không buông tay, anh nhất định sẽ không rời xa em. Là em quá tin vào tình cảm của anh, quá tự tin vào bản thân mình, hay vì em thực sự rất ngốc nghếch?
Tuổi 19, trải qua một mối tình, tôi dùng hết sức lực để lớn lên, trưởng thành, mạnh mẽ, độc lập và tốt hơn. Tuổi 20, thật sự không biết mình nên làm điều gì nữa ngoài những trống rỗng ở đây. Vẫn phải tiếp tục lớn lên, tiếp tục mạnh mẽ, tiếp tục trưởng thành. Chỉ là, ở một cách lặng lẽ hơn, khi không còn nhiều niềm tin vào thứ tình cảm trong mơ ấy nữa. Rất nhiều người chọn đến ở cạnh tôi, trong một phút giây nào đó, rồi vội vàng ra đi, để lại đằng sau khung trời của tôi là những khoảng trống hoang hoác. Vì thế, gió mưa của nỗi buồn cứ vậy mà ập xuống, không chống đỡ nỗi, cũng chẳng trốn tránh nổi. Đi đến tận cùng của nỗi đau, mới biết thực ra vẫn là một nỗi đau khác.
Ngay từ giờ phút này đây, em không còn thích anh nữa.
Khi buộc phải chia xa, người ta vẫn lựa chọn cái lí do dễ lấy nhất, không hợp. Vì việc đau là việc của người còn lại. Anh là người bắt đầu, vậy thì anh là người kết thúc. Em hóa ra không có quyền lựa chọn.
“Anh không theo đuổi em nữa.”
Chuyện của chúng mình kết thúc ở đây.
Đừng cảm ơn em, cũng đừng xin lỗi, vì những tổn thương em chịu, vĩnh viễn anh không bao giờ hiểu được, không thể bù đắp được, và không thể quên được. Em không tha thứ cho anh.
Bạn có tin vào yêu từ cái nhìn đầu tiên không? Tôi thì lại tin vào nỗi đau từ cái nhìn đầu tiên.
Chào thân, những ngày tháng 12 lạnh ngắt những cô đơn và thương tổn, ngay cả mặt trời chói chang, vẫn không chiếu nổi vào một góc cuả tâm hồn, gãy vụn tất cả những gì cố gắng gượng nhất. Và chào nhé, anh.
– Mint –
Thật ra, sẽ chẳng có happy ending. Nếu đã là kết thúc, sẽ có cái kết nào là vui vẻ sao?
Last Kiss – https://youtu.be/daT-Q8pzEVw?t=2m20s
“Never thought we’d have a last kiss
Never imagined we’d end like this”
“I never planned on you changing your mind”.