Chẳng biết từ lúc nào, tôi thấy mình trở thành một kiểu người rất lạ – Ghét cô đơn nhưng chỉ thích một mình.
Tôi thích tự mình làm mọi việc, tự buồn và cũng tự vui. Tôi thích lang thang ngoài phố vắng với cái headphone giữ chặt bên tai, thích ngồi một mình nhâm nhi ly cà phê và thưởng thức cuốn truyện dài yêu thích. Tự mình mua vé đi xem một bộ phim từ lâu đã đợi. Cảm thấy yên bình và thanh thản.
Nói thế không có nghĩa tôi là tên tự kỷ. Tôi vẫn là trung tâm bữa tiệc, vẫn nói vẫn cười và tụ tập bè bạn. Chỉ là có những nỗi buồn không chia sẻ được, có những thú vui không tìm được đồng cảm. Nhiều khi muốn tìm ai đó khoe cuốn sách hay, bộ phim cuốn mà mình vừa xem nhưng nhìn ra xung quanh chẳng ai chung sở thích. Tìm được đôi ba điều tâm đắc, nhưng chia sẻ lại chẳng mấy người nghe. Có khi nào mình đang lạc lõng? Người ta đi tìm bạn, còn mình loay hoay tìm tri kỷ.
Tôi ghét cô đơn, và muốn đón lấy một bàn tay ai dang rộng. Nhưng lại tự thấy cõi lòng quá mỏi mệt. Sau những chia ly, liệu có ai hiểu hơn tôi câu nói “Không có gì là mãi mãi.”? Yêu,chia tay, rồi tiếp tục cầu may ở một người khác? Hạnh phúc, rồi khổ đau, liệu có khi nào mới tìm được người cùng nhau trân trọng đến cuối? Không, không. Trái tim đã già, đâu còn trẻ để sai lầm thêm nữa.
Thế là một mình. Thế là tự an ủi “Đành thôi một mình, chưa vội.”
Một ngày nữa qua, cô đơn theo màn đêm gõ cửa. Tôi thì vẫn một mình – tự lớn lên và đợi bản thân trưởng thành hơn trong suy nghĩ. Đợi đến lúc đủ ổn định và chín chắn để nắm lấy một bàn tay, rồi dắt nhau đi đến cuối. Sẽ không còn chia ly, sẽ không còn một mình trên hành trình ấy nữa. Cùng vui, cùng buồn và cùng già đi.
Này người, nếu em ở ngoài đó, hãy đợi tôi thêm chút nữa, được không ?
Lucas‘s
Tôi viết cho những người quen giấu nỗi buồn vào nụ cười thăm thẳm.
Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn