Gió

“ Người ta vẫn bảo tôi ,rồ…

Gió

“ Người ta vẫn bảo tôi ,rồi thời gian sẽ trả lời tất cả. Nhưng hóa ra, nó chỉ khiến tôi lãng quên đi câu hỏi mà thôi.”

– Alo ai đấy ạ ?

– ……………………..

– Alo.

– Chị đây, em không còn lưu số chị à.

Tháng ba, một ngày đầy gió, cô gọi cho tôi để thông báo rằng sắp lấy chồng. Không vui, không buồn, mọi cảm xúc cũ tôi đã gửi theo gió về cuối trời từ hai năm trước. Nhưng có một câu hỏi mà đến giờ , cô chưa khi nào trả lời cho tôi , và cô cũng im lặng cúp máy khi tôi hỏi lại câu hỏi đó.

Rốt cuộc , số 12 có ý nghĩa gì với cô, và cả với tôi ?

Tôi quen cô vào năm 2 đại học, thời điểm mà tôi đang dắm chìm trong những bế tắc . Tôi không biết nên làm gì với cuộc đời mình, từ bỏ hay tiếp tục. Sự thay đổi môi trường sống và học tập khiến tôi choáng ngợp, và chỉ sau một thời gian ngắn nhìn lại, tôi đã bị bỏ ở phía sau.

Thế rồi cô đến, và bước vào cuộc đời tôi giống như một cơn gió, mát lành và dịu ngọt. Cô xinh xắn , thông minh và vừa tốt nghiệp chuyên ngành yêu thích. Cô là một thái cực trái ngược với một đứa mà cô gọi là không có tương lai. Vậy nên tôi không hiểu, vì lý do gì, mà cô lại để ý đến tôi : Tôi chẳng có gì ( ngoài sự đẹp trai từ trong tâm tưởng ), khô khan và hơi đần. Điểm cộng duy nhất mà tôi có là sự thẳng thắn, thẳng thắn một cách ngốc nghếch.

Lý do gì khiến cho tôi yêu cô, tôi cũng không thể hiểu được. Một bà già hơn tôi tận 3 tuổi, không dễ thương , tính tình nam tính và thực dụng một cách đáng sợ.

Nếu ngồi kể hết những thứ mà tôi không thích ở cô, chắc phải dài hàng km. Nhưng tất cả những điều ấy, lại trở nên vô nghĩa, chỉ vì một lý do duy nhất . Những lý do, hóa ra chẳng có gì quan trọng.

– Chị có hiểu bài này nó có nghĩa là gì không ?

– Không, chị chả quan tâm. Thích là được.

Tôi lưu tên cô trong danh bạ là Gió. Gió không bao giờ ở yên một chỗ, gió phải thổi và cuốn hết mọi thứ đi theo. Cũng như cô, kéo tôi đi hết nơi này đễn chỗ nọ, gặp bạn bè hoặc làm tình nguyện. Cô bảo tôi xanh xao và thụ động , nên phải đi thật nhiều vào. Thế nên chẳng khi nào tôi được yên tĩnh ngồi chơi game. Rồi cô bắt tôi phải đi học cái này, làm cái kia và kiếm việc làm để tự lập.

Bực mình quá , nhiều lúc tôi hét lên, “Hay để em gọi chị là mẹ nhé ?” . Cô cười lớn rồi cù cho tôi 1 trận tơi bời và sau đó tôi lại phải răm rắp nghe lời.

Chị không chỉ lớn hơn .Chị luôn trưởng thành hơn tôi.

Người yêu cô đã đi làm và có gia đình. Tôi không hiểu, tại sao cô lại can tâm trở thành người thứ ba , ở bên một người đàn ông như vậy. Với một đứa lãng mạn và nhiều mơ mộng như tôi, đó là một sự lựa chọn không thể chấp nhận. Tôi gọi cô là kẻ ngốc. Đương nhiên rồi ,đâu có ai thích nhìn người mình yêu ở bên cạnh một người khác, nhất là ở trong một hoàn cảnh oái ăm như vậy.

Tôi yêu cô, còn cô yêu tên đó. Cô bảo tôi vô tâm , nhưng sự quan tâm tôi dành cho thì cô lại chẳng bao giờ biết. Tôi dõi theo cô, còn cô lại dõi theo từng cử chỉ nhỏ nhặt của hắn. Sao vậy nhỉ, chúng ta cứ thích chạy mãi theo một bóng hình mờ ảo để rồi trở thành kẻ vô tâm với người yêu thương. Sao cô không bao giờ chịu nhìn lại, để nhìn thấy tôi, và nhìn thấy cô đã bỏ lại những gì.

Nhưng đó là quyền của cô, tôi không thể và chẳng có tư cách gì can dự. Vậy nên, mỗi khi cô rủ tôi đi cùng trong buổi hẹn hò của cả hai với tư cách một người em trai mà cô rất quý, tôi không bao giờ từ chối. Tất cả những gì tôi nghĩ lúc đó, là phải bảo vệ cô, để mắt đến tên khốn đó và không cho hắn làm cô phải buồn.

Vậy đấy, trong tình yêu, ai cũng đều ngu ngốc cả.

Một đêm mùa đông, cô gọi cho tôi và khóc nấc lên trong điện thoại. Gió gào thét điên cuồng , ở cả ngoài đường phố vắng tanh lẫn trong cõi lòng.

Phi xe như điên đến chỗ cô, đôi bàn tay nắm chặt vào tay lái tê cứng vì lạnh .Nhưng tôi mặc, vì tôi đang tức giận, thực sự tức giận. Nhất là khi nhìn thấy cô, đứng bên cửa phòng, tiều tụy và đau khổ. Tôi quay lại , bước lên xe ,tôi định sẽ đến nhà thằng khốn đó, tôi sẽ khiến cho hắn phải hối hận, tôi sẽ phá nát cái gia đình hạnh phúc mà hắn đang giả tạo gìn giữ. Nhưng cô đã ôm tôi lại, xoa đầu tôi như một đứa trẻ. “- Thằng ngốc này, bọn chị chia tay rồi, không liên quan gì nữa”.

Trái tim tôi mềm nhũn, và đôi chân dừng lại. Phải rồi, lúc này, tôi cần ở bên cạnh cô, chứ không phải là làm cho cô thêm đau khổ. Tôi nói rằng, ngoài kia, có nhiều người yêu thương cô, nhất là tôi.

Rồi tôi hát cho cô nghe bài hát mà cô thích nhất với cái giọng vịt đực ngang phè phè. -“Why do stars fall down from the sky Every time you walk by? Just like me, they long to be Close to you”. Tiếng gió dần trở nên yên lặng, và cô cũng thế, chìm sâu vào giấc ngủ với nụ cười trên môi. “ – Em yêu chị” – Tôi thì thầm vào tai rồi ở bên cô như thế cho đến hết đêm.

– 11, 12 . Rồi, từ bây giờ cây số 12 này sẽ là minh chứng cho tình cảm của chị và nhóc. Cấm không được quên.

– Em không phải nhóc , em lớn rồi. Mà 12 là sao ?

– Lúc nào cũng cho mình lớn và thông minh,đoán đi nhé.

Tôi chưa bao giờ đoán được và cô cũng không bao giờ nói . Nhưng mà quan trọng gì nhỉ ? Khi mà gió đã ở lại bên lá, và tiếng xào xạc ở hàng cây ấy, thật êm dịu và du dương .

Cô đã có quyết định của mình, và lần này là tôi. Tôi quyết định từ bỏ ngôi trường đang học, và đăng ký 2 trường : một ở thành phố quê hương và còn lại ở Hà Nội.

Nếu như đỗ ngôi trường ở quê nhà, tôi sẽ trở thành bác sĩ, đúng như mong muốn của bố mẹ tôi. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc, tôi sẽ phải để cô ở lại thành phố thủ đô ồn ào đông đúc này, một mình.

– Sao lại đăng ký ngành bác sĩ vậy ? Chị tưởng em sợ bẩn cơ mà.

– Em sẽ làm bác sĩ, và chữa lành hết những vết thương trong lòng chị.

– Đồ đần, nếu muốn làm thế, em phải ở bên cạnh chị chứ.

Cuộc sống nhiều lúc muốn trêu đùa , và số phận đã muốn có một quyết định khác đi. Tôi đỗ cả hai và phải lựa chọn lần nữa. Cuộc gọi cuối cùng cho cô là để thông báo: tôi sẽ quay về trở thành bác sĩ và mong cô hạnh phúc .

4 năm hay 6 năm, tất cả đều giống nhau. Cô đã đi làm, cô có cả 1 tương lai phía trước, rất gần. Tôi đâu thể bắt cô bỏ cả tuổi xuân để chờ đợi tôi. Tôi không đủ ích kỷ. Vì tôi yêu cô.

Không ra tiễn tôi trên chuyến xe trở về như mọi lần, cũng không gọi điện hay nhắn tin, cô bước ra khỏi cuộc đời tôi vô tình như gió. Chuyến xe buýt chầm chậm đi qua hàng cây cũ, còn tôi ngồi bên khung cửa. Mọi thứ vẫn vẹn nguyên, chỉ có gió là không còn ở lại. Tĩnh lặng và cô đơn.

Điện thoại tôi rung lên. Tin nhắn của cô -“Chị quên rồi” . Một nụ cười nữa trôi theo mây về cuối trời. Tôi sẽ không bao giờ biết ý nghĩa con số 12, và giờ thì tôi cũng phải quên nó đi.

Chúng ta gặp nhau, chúng ta bên nhau, tất cả điều do những biến số ngẫu nhiên của số phận. Và chúng ta rời xa nhau, có lẽ cũng do số phận. Định mệnh, đúng người và sai thời điểm.

Gió phải tiếp tục đi , và lá không thể theo gió mãi. Gió sẽ phải bỏ lá lại để đi tiếp hành trình của mình. Rất buồn, nhưng lá sẽ rơi xuống. Rơi rụng và héo úa.

Rốt cuộc,em và chị, ai trong chúng ta, mới thực sự là gió ?

Một ngày gió đã ngừng, và ở phía xa, tôi thấy nắng lấp lánh ánh đỏ.

-by Lucas.

Vietdate App

Please follow and like us:
Chuyển lên trên