Học cấp 2, làm bạn với một thằng mập và một thằng gầy. 3 thằng bám nhau như sam, hôm nay lên nhà nó ngủ thì hôm sau sang nhà mình ngủ, cứ thế quen hơi. Còn nhớ thời đó, nửa đêm 3 thằng nghêu ngao hát “3 thằng bạn” của Ưng Hoàng Phúc. Đến độ, mẹ thằng mập lo 3 thằng có khi nào…
Lên cấp 3 gặp nhiều bạn bè tứ xứ, mình nhỏ con nhưng được cái đẹp mã nên cái cô kia đem lòng yêu mình. Ai nào biết, cô gái hoa hậu trường này lại là bồ cũ của một tay anh chị. Thế là bị chặn đường, mình chạy suýt chết. Đem chuyện kể cho 2 thằng bạn, tụi nó ầm ừ “mày yêu cho mày chết”, thế mà hôm sau đi học thấy hai thằng nó cầm mũ cối chặn tay anh chị kia cho mấy mũ, còn hét lớn “mày mà còn chặn đường bạn tao thì coi chừng”. Lần đó, mình suýt khóc.
Lên đại học, gặp gỡ lại càng nhiều, mỗi vùng miền mỗi tính, mình chơi tất, chẳng phân biệt thành phần, giới tính, hay tuổi tác, trình độ. Nhiều lúc cũng bị chơi xấu, nhiều thằng tưởng thân thiết vẫn quay lại cắn mình, những lần đó lại nhớ đến hai thằng bạn cũ. Nhất là những ngày tháng đói kém mới biết quý tình anh em. Thì ra, đồng tiền cũng là một thước đo tình cảm.
Rồi ra trường đi làm, gặp nhiều người cũng thân nhưng thân ai nấy lo. Cái tình thân ở đây nó khác với tình anh em, kiểu như là sống trong môi trường toàn nói ngọt, toàn cười lại thèm thèm một câu của bằng hữu “đéo tin mày, điên à”.
Lâu rồi chưa nghe ai nói như thế, sáng bỗng dưng nhớ tụi nó!