TÌNH ĐẦU DÀNH HẾT CHO EM.

Tìm người yêu, hẹn hò online, tìm bạn bốn phương, e hen ho, tim ban trai

Tình đầu, dành hết cho em! Như sớm mai gió vẫn dịu dàng, trái tim vẫn luôn nồng nàn. Bài tình ca vẫn miên man hát vang.”

Trở lại mùa đông năm ấy..tôi gần như lật tung cả thành phố để tìm em. Trễ hẹn nửa tiếng, điện thoại liên tục vang lên những âm thanh khô khốc : “Thuê bao quý khách hiện không liên lạc được…” Cảm giác hối hận xen lẫn lo sợ ập đến khiến tay lái xiếtchặt, trống ngực dồn căng…

Hai đứa học chung lớp. Mỗi ngày, niềm vui nhỏ bé của chúng tôi là được hẹn hò từ sớm tinh mơ. Lôi nhau đi ăn rồi đi học, còn thời gian thì vòng quanh hít hà phố sớm yên bình, thấm cái lạnh miền Bắc để dễ nép vào lòng nhau. Em thường đến chỗ hẹn từ rất sớm và đón tôi bằng giọng bất mãn: “Chả bao giờ thấy anh chờ em, rồi có cái gì bất ngờ cả. Con trai gì mà kẹt xỉ cả lãng mạn. Đáng ghét !!” rồi chun mũi, xòe tay ra đòi mũ. Tôi cười trừ, với tay đội mũ cho em ngáp ngắn, ngáp dài. Làm sao tôi dám nói em biết, bóng đá mấy trận hay toàn chiếu muộn, sáng ra còn phải dậy sớm trình diện em nữa. Thật sự là mệt muốn chết mà!

Đêm trước hôm xảy ra chuyện, cũng vì mải xem, ngủ thiếp đi mà quên không đặt chuông báo thức. Đến lúc choàng tỉnh giấc thì ôi thôi…đã quá giờ hẹn rồi. Cuống cuồng bật dậy mà không hiểu sao trong lòng cứ nóng như lửa đốt…Tới chỗ hẹn quả thực không thấy em đâu, tôi cố gắng đến tất cả những nơi em có thể đến, lục tung danh bạ cầu cứu…một giờ đã qua, tôi vẫn không thấy cái bóng dáng nhỏ bé luôn ríu rít bên tôi mỗi ngày.

Thật sự cảm thấy bất lực, đánh “bịch” tấm thân nặng nề xuống vệ đường, mồ hôi lạnh toát chạy dọc sống lưng. Mỗi suy nghĩ lại khiến tim trễ đi một nhịp. Vò đầu, bứt tóc cố gắng nghĩ xem cô ấy có thể đi đâu được. Nhà thì cách trường khoảng sáu cây, ừ thì cô ấy thích đi bộ..nhưng không phải chứ? Nghĩ rồi, tôi vội leo lên xe phóng tới trường, vừa đi vừa trách mình lú lẫn: “Đúng rồi, tại sao không nghĩ ra là ở trường cơ chứ. Haizz, cái con nhỏ này, tìm thấy nhất định sẽ mắng cho một trận!”

Vừa mừng vừa lo, đây có thể là hi vọng cuối cùng vì nếu ở đó cũng không có tôi biết tìm ở đâu nữa bây giờ. Đường đến trường cảm giác dài ra vô tận, tránh kiểu gì cũng gặp đến bốn, năm cái đèn đỏ. “Kịch” dựng vội xe vào một góc, ba chân bốn cẳng chạy vào trong trường. “Nàiii, không lấy vé xe à cậu kia” tiếng bác bảo vệ gọi với theo. Lớp vắng tanh chưa có một ai, phải rồi nay bắt đầu học từ tiết thứ ba cơ mà. Lại lật đật chạy lên thư viện, tôi vội đẩy cửa trong cái nguýt dài của chị quản thư, dáo dác tìm quanh…vẫn không thấy, ủ rũ lê từng bước nặng chịch ra khỏi phòng. Tôi như người mất hồn, mắt nhắm nghiền, chân chôn chặt một chỗ…

– ”Anh”, âm thanh lanh lảnh cùng đôi bàn tay lạnh áp vào má khiến tôi bừng tỉnh. Nheo nheo đôi mắt qua tròng kính, nhìn hình ảnh thân quen mà tự dung cổ họng ứ nghẹn, không bật thành tiếng.

– “Sao, giận em à ? Tha chả giận anh thì thôi, bắt người ta đợi bao nhiêu lâu. Đường thì vắng, xong có ông nào cứ lởn vởn quanh đấy, sợ bỏ xừ. Chả đợi anh nữa, em đi đến trường luôn”. Nhướn đôi mắt to tròn, em nhìn tôi trách móc. Không kìm được nữa, tôi vòng tay xiết chặt cái hình dung đang nhảy múa trước mắt mình. Chặt, thật chặt, như thể sợ rằng sẽ vuột khỏi tay mà biến mất.

– “Áh, đau em!!”

– “Anh xin lỗi…là anh không tốt, anh hứa sẽ không bao giờ để em phải chờ anh nữa, anh xin lỗi” từng từ nặng nhọc trút ra như gỡ được tảng đá trên lưng. Đến giờ tôi mới có thể bình tâm cảm nhận hơi ấm và mùi hương quen thuộc. Em đây rồi, tôi tìm được em rồi!! Lần đầu tiên trong đời, tôi sợ mất một ai đến vậy.

– “Rồi rồi, ngoan chị thương. Nay tình cảm vậy, chị khóc bây giờ anh không dỗ được đâu”. Haiz, tôi thì lo muốn chết mà cô ấy lúc nào cũng nhăn nhở như vậy được.

– “Khai mau, em đã ở đâu hả ?”

– “Em ngồi trong thư viện suốt mà, thấy anh hăm hở lao vào, sợ anh đanh đá nhảy lên ở trong đấy thì xấu mặt lắm..nên em chuồn ra cửa sau. Hề” cô nheo mắt tinh nghịch.

– “Mà điện thoại em đâu, anh gọi toàn gặp bà nào lảm nhảm mãi một câu thuê bao vậy?”

– “Đây này” nói rồi, em xị mặt lôi từ trong cặp ra “Thấy mãi anh không ra, định gọi thì ông kia tiến lại gần. Sợ quá rơi nảy cả lên, lúc sau khởi động lại thì đen xì à, uhuhu. Mà kệ nó đã, em đói rồi, mình đi ăn đi. Hì”

Tôi chau mày: “Em có biết anh lo thế nào không mà sao em bình thản dễ sợ vậy?”

– “Em biết, dù em có ở đâu đi chăng nữa. Anh cũng sẽ tìm ra em thôi, nên em chỉ việc ngồi một chỗ và đợi!” Em nhìn tôi cười, nụ cười nhẹ nhàng trong veo mà suốt cả cuộc đời này tôi cũng không bao giờ quên…

…Giờ đây, mỗi khi cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo tôi lại nhớ về em, nhớ đôi bàn tay nhỏ đã dắt tôi qua cả mùa Đông ấy. Nhớ về một thời, hai con người đã từng là cả thế giới của nhau.

Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn

Vietdate App

Please follow and like us:
Chuyển lên trên