Vietdate - Hẹn hò online, tìm người yêu an toàn, nghiêm túc và hiệu quả

….Vì sao rất nhiều con của đại gia VN đều là phá gia chi tử, trong khi phương Tây thì rất ít? | Ngọc Nguyễn

Một anh thanh niên chạy bộ trong công viên. Anh nhìn thấy một cậu bé Tây khoảng 3 tuổi chạy bộ với bố. Bé cứ hay bị té ì ạch nhưng bố cậu bé không hề đỡ cậu dậy, cậu phải tự đứng dậy lấy. Anh thanh niên sốt ruột chạy lai đỡ cậu bé. Cậu bé nhìn anh thanh niên một cách kỳ lạ và nói “bố cháu dặn không được nói chuyện với người lạ”. Anh thanh niên trả lời “chú đâu có nói chuyện, chú chỉ giúp cháu đứng lên thôi mà”. Cậu bé hỏi anh thanh niên “Chú biết cháu mấy tuổi rồi không?”. Anh thanh niên quá đỗi ngạc nhiên trước câu hỏi này và nhìn kỹ cậu bé một lần nữa để chắc chắn rằng đây đúng là một cậu bé 3 tuổi. Cậu bé nói tiếp “Cháu 3 tuổi rồi chứ bộ, cháu tự té và tự đứng lên được!” Anh thanh niên quá choáng!

.

Quan niệm của người phương Tây là phải có va chạm mới cứng cáp. Phải có lăn lộn trong môi trường tự nhiên thì mới có kháng thể. Trong khi cha mẹ VN thì luôn che chở, luôn úm con sợ con bệnh, luôn làm giúp con và khi con té thì vội vội vàng vàng chạy đến đỡ, thậm chí còn đánh cả cái bàn cái ghế!

.

Chị Phương Nga chia sẻ câu chuyện về một chàng trai người Nhật 27 tuổi, bạn học của chồng chị. Lúc tốt nghiệp đại học, vợ chồng chị mời anh chàng đến nhà chơi. Anh ấy mới nói “Hôm nay cũng là ngày tôi kết thúc học việc 10 năm tại công ty của bố tôi và được chuyển lên văn phòng làm”. Bố anh là chủ công ty lắp ráp và xuất khẩu xe Toyota độc quyền sang thị trường Úc. Anh được bố cho vô công ty học việc năm 17 tuổi và cấm anh không được gọi cho bố phàn nàn nếu gặp phải sự cố gì hoặc bị ai bắt nạt. Trong 10 năm anh được luân chuyển làm việc ở tất cả các bộ phận, anh mới hiểu được công việc của bố cực như thế nào và càng yêu thương kính trọng bố hơn. Khi đã thành thạo ở các bộ phận anh mới được lên văn phòng làm việc cùng bố. Và đương nhiên anh là người thừa kế điều hành công ty đó. Lúc đó bố anh mới nói với anh “Lý do bố không cho con gọi điện cho bố khi bị ai bắt nạt hoặc gặp sự cố vì bố muốn con tự thân vận động, học cách tự giải quyết vấn đề vì khi con làm chủ thì con sẽ không có ai để gọi điện cầu cứu khi con gặp sự cố trong công việc của mình”.

.

Phụ huynh VN thì hay nói với con “Tất cả những gì ba má làm ra là của con hết”. Về giáo dục học, họ đã tạo ta sự ỷ lại, Về tâm lí học, “ba má là người có bổn phận chu cấp cho tui”. Về xã hội học, tạo ra những con người vô dụng. Về tâm linh học, phúc đức của ai người nấy hưởng, nên nếu con cái không biết giữ gìn thì cũng sẽ mất hết.

.

Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc có nói một câu rất ý nhị trong quyển “Viết Cho Những Người Mẹ Mang Thai Đầu Lòng”; “Bản năng nếu không bị lệch lạc thì sẽ là người dẫn đường rất tốt”. Vậy nên bản năng có thể bị lệch lạc nếu cha mẹ không biết dẫn dắt con đi đúng hướng.

.

Các bạn tìm mua bộ phim “Ray”, nói về tài hoa nhạc Jazz – Ray Charles bị mù. Trong phim có đoạn khi anh thấy một bóng tối bao trùm lấy mình, anh không nhìn thấy gì nữa, anh bàng hoàng, choáng váng, mò mẫm, dò dẫm. Đột nhiên anh nghe thấy tiếng con dế kêu những âm thanh vô cùng đặc biệt đối với anh lúc đó. Anh muốn bắt con dế nhưng lại không nhìn thấy gì cả. Anh hét lên gọi mẹ “Mẹ ơi, mẹ có ở đó không?”. Lúc đó mẹ anh nhìn thấy hết những hành động mò mẫm dò dẫm của anh nhưng bà vẫn đứng im bất động để xem anh làm gì. Anh gọi mẹ vài lần không được, anh quyết đinh tự mình bắt lấy con dế bằng cách lắng nghe âm thanh phát ra từ đâu và tìm tới. Anh vốn dĩ có một thính giác rất đặc biệt nên cuối cùng anh cũng bắt được con dế! Lúc đó mẹ anh mới lên tiếng “Con làm được tất cả, Ray à!”. Chính sự im lặng đúng lúc của mẹ đã giúp Ray phát huy được khả năng của mình và mẹ là nguồn động viên lớn lao, giúp anh quyết tâm theo đuổi con đường âm nhạc của mình dù bị mù. Đi hát ở các tụ điểm, anh yêu cầu họ trả thù lao bằng những tờ $1.00 để anh dễ đếm. Một ngày kia, anh bị chơi khăm khi họ trả anh bằng những tờ tiền khác nhau. Khi nhận cọc tiền, anh hỏi “Sao ít thế này?”. Người trả tiền nói “Đủ cả đấy nhưng nhiều loại tiền khác nhau, anh đếm đi”. Ray vô cùng tức giận xé nát cọc tiền và bỏ đi, không hát chỗ này nữa. Dù mù nhưng anh vẫn ý thức được giá trị của mình nên anh đã mạnh dạn rời bỏ nơi mà người ta không tôn trọng anh.

.

.

.

NGOC NGUYEN | via FB

Vietdate App

Please follow and like us:
Chuyển lên trên