Y hỏi hắn: “Ngươi yêu một người, ngươi hy sinh tất cả vì người đó, cho dù đau đớn dày vò hồn phi phách tán thì ngươi vẫn vì hắn mà nguyện ý can tâm. Nhưng mà người kia lại không yêu ngươi, hắn một mực đẩy ngươi ra xa hắn, xem sự hy sinh của ngươi như một trò chơi mà ra sức dẫm đạp lên. Người như vậy, theo ngươi có nên yêu nữa hay không?”
Hắn lãnh đạm trả lời: ” Tình yêu ngu ngốc, vì một người không đáng, nên sớm bỏ cuộc.”
Y lại hỏi: “Khẳng định như thế sao?”
Hắn hờ hững gật đầu.
Y cười khổ nhìn hắn: “Ta đã như lời ngươi nói mà sớm bỏ cuộc, sao lại không buông tha cho ta?”
Hắn bối rối nhìn y, thật lâu sao đó mới bi thương lên tiếng: “Là ta không biết, là ta yêu ngươi mà không phát hiện ra.”
Y quay đi, trong thâm tâm lại trào dâng một trận chua xót, tình cảm bao năm đánh đổi, giờ phút này như một cơn mưa bụi, dù có triền miên không dứt, nhưng không hiểu sao lại thật mỏng manh tĩnh lặng. Hết thảy là quên đi.
Hắn đứng đó, muốn nói nhưng không sao thốt lên được. Hối hận nhưng không cách nào cứu vãn được.
“Đừng đi, cầu ngươi yêu ta.”
Share this:
Vietdate App