blog hay ve tinh yeu buon | Vietdate là trang web hẹn hò online phi lợi nhuận giúp các bạn dễ dàng tìm được nửa kia của mình trong Tìm người yêu, hẹn hò online, Tìm bạn bốn phương, kết bạn bốn phương, ehenho trực tuyến.

blog hay ve tinh yeu buon - khi yêu nên làm gì


).

tiểu luận về sống thử trước hôn nhân, blog hay ve tinh yeu buon ngành tâm lý học ở canada

Đôi lúc ngỡ mình đủ hững hờ để thôi quan tâm nữa. Nhưng vẫn luôn lặng dõi theo..

Tại sao mỗi lần tôi nghiêm túc để yêu thương một người thì họ lại mang tình cảm đó ra để trêu đùa, blog hay ve tinh yeu buon.

phu nu thich gi o nam gioi, đàn ông dùng que thử thai.

).

blog hay ve tinh yeu buon, Chúng ta dường như chỉ có một lần để được sống. Hãy yêu thương nhau và đừng ghen ghét nhau kẻo lãng phí thời gian..


Lời tỏ tình đêm Giáng sinh?

Khi chỉ còn ít ngày nữa là đến Noel, nhiều bạn trai nhăm nhe ý định thổ lộ với cô gái mình thầm thương trộm nhớ bấy lâu ba từ khó nói nhất vào đúng tuyệt vời nhất trong năm.

Ý định này của các chàng cũng dễ hiểu. Trong bài Christmas time, những anh chàng đẹp trai của ban nhạc Backstreet Boys hát rằng Giáng sinh là “thời khắc để chia sẻ tình yêu của chúng ta” (“Christmas time, time to share our love”) đó thôi.

(Ảnh minh họa)

Nhưng liệu các đấng tu mi nam tử có nên mạnh dạn ngỏ lời vào đêm Giáng sinh? Dạo một lượt qua các blog và diễn đàn trên mạng mới thấy có hai luồng ý kiến rõ rệt về vấn đề này.

Nên quá đi chứ!

Những người ủng hộ “nên” khẳng định chắc nịch thôi thì “quá được đi chứ”, “quá lãng mạn”, “tất nhiên là được rồi”… Không ít bạn còn dẫn ra vô số lý do rất thuyết phục. Nickname zinzin2006 khẳng định: “Trong không khí huyền ảo, lung linh của đêm Giáng sinh nhiều mơ ước, lời tỏ tình sẽ trở nên thiêng liêng hơn. Bạn nên nắm giữ nếu như trái tim đang rung lên thổn thức, cơ hội chỉ đến một lần trong đời thôi bạn ơi. Đó sẽ là kỷ niệm không bao giờ quên của một thời tuổi trẻ”.

Chớ nên, nếu không muốn nhận "trái đắng"

Song những kẻ “anti”, chống việc tỏ tình đêm Noel cũng có những lý do rất thời sự mà phổ biến nhất là “tắc đường, khói xe và mũ bảo hiểm thì còn gì là lãng mạn”, “Đêm Noel mà đi ra ngoài thì chỉ có nước hít khói và tắc đường, tỏ tình sao nổi”… Một lý do cực lớn khác là “Bị từ chối vào đêm Giáng sinh thì cay đắng lắm”. Một vị “quân sư” có vẻ dày dạn tình trường hiến kế rằng nên tỏ tình trước, lỡ thất bại cũng không “tê tái cõi lòng” bằng việc bị lắc đầu ngay trong đêm Giáng sinh.

Vì vậy, những bạn trai có tính cẩn tắc vô áy náy này đi đến kết luận chung rằng “tốt nhất là ở nhà”!

Trước đây, trong một khảo sát trên diễn đàn Vozforum về việc có nên tỏ tình đêm Noel, có 31,03% cho rằng “Có, rất lãng mạn, ý nghĩa”; nhưng có tới 68,97% quả quyết “Không, việc gì phải là đêm Noel, thiếu gì dịp khác”.

Và thế là những anh chàng đang có ý định “tung” lời yêu vào đêm Noel, song thấy mọi người bàn lui nên đâm ra nhụt chí.

Điều gì mới là quan trọng?!

Tuy nhiên, việc tỏ tình với một người khác giới không hẳn là mong người ấy sẽ nhận lời yêu mình, mà quan trọng hơn là bày tỏ tình cảm của mình để người ấy biết. Nếu đối tượng có cảm tình với bạn, hẳn họ sẽ mừng vui khi biết mình được yêu quý như thế nào. Nếu đối tượng - không may là một người “nhát gan”, có khi sự cởi lòng của bạn lại là sự mở đầu cho một mối tình đẹp?! Còn nếu đối tượng thẳng thừng hay khéo léo từ chối, vậy là mình đã biết được ý tứ của họ, thôi dàn quân, mở cuộc tấn công tiếp theo cho nhọc sức!

Vậy thì các bạn trẻ ơi, tại sao lại ngần ngại khi bày tỏ lòng yêu thương? Có khi không khí lãng mạn đêm Noel sẽ là chất xúc tác giúp lời tỏ tình của bạn thăng hoa, thành công rực rỡ đấy!

nhung tin nhan hay nhat - blog hay ve tinh yeu buon

Vietdate, Tìm người yêu, Tìm bạn bốn phương


Giản dị, blog hay ve tinh yeu buon

Nỗi buồn lớn nhất là cố tỏ ra hạnh phúc. Nỗi đau lớn nhất là luôn cố gắng mỉm cười..

blog hay ve tinh yeu buon, Ban gai tâm sự, Giản dị.

chém gió tán gái, Hiền lành ,Chất phác,chung thủy ,yêu quý gia đình, Tôi là người phụ nữ hiện đại nhưng vẫn mang chất truyền thống của phụ nữ Viet., Rất tâm lý và có ước mơ trở thành chuyên gia tâm lý, thích viết văn thơ hoặc báo chí. Vô cùng đơn giản nên chỉ mơ ước tât cả mọi người thân và bản thân đều bình an khỏe mạnh. Tiền kiếm đủ tiêu. Mọi người trong nhà chan hòa Yêu thương nhau..

Món quà vô giá nhất tôi có thể trao tặng người đó chính là một tình yêu trong sáng.

Kết thúc một cuộc tình cũng là một chuyện thường tình, thế nhưng điều đáng tiếc nhất chính là thời gian.

Những câu nói hay về tình yêu buồn.

Hạnh phúc thật đơn giản, vì hạnh phúc được xây nên từ 2 trái tim đồng cảm.

Ban gai tâm sự, !!!!!!!, blog hay ve tinh yeu buon, ngành tâm lý học lấy bao nhiêu điểm, Tùy duyên., Fwb nhaa.

cach du gai - blog hay ve tinh yeu buon


1. Thư của người tử tù

Thưa Mẹ!

Con của mẹ ngày mai là phải ra pháp trường rồi. Con cũng không biết tại sao mình lại đi đến bước đường cùng như này, hiện tại con chỉ thấy mọi ký ức như đang trở về và hiển hiện trước mắt con…

Khi con được 3 tuổi, con chạy rất nhanh, vấp phải hòn đá và té ngã. Mẹ đã chạy đến và đỡ con đứng dậy. Mẹ vừa dỗ dành con không khóc vừa mắng hòn đá: “Sao mày lại làm con tao khóc, để mẹ đánh cho hòn đá một trận“. Con đang cố chịu đau để cầm nước mắt, nhưng nghe xong câu nói của mẹ, con đã khóc trong lòng mẹ rất lâu mới chịu nín. Mẹ đã cho con biết rằng, lý do con ngã là do hòn đá, nhưng con lại không hiểu rằng, mẹ chỉ muốn dỗ dành cho con không khóc nữa.

Khi con được 4 tuổi, do con muốn xem tivi nên không muốn ăn cơm tối. Mẹ đã ân cần mang cơm đến và bón cho con ăn. Mẹ đã dạy cho con biết cách tận hưởng cuộc sống, nhưng con lại không hiểu rằng, mẹ sợ con làm vãi cơm làm bẩn quần áo, rồi tự mẹ lại phải đi giặt.

Khi con được 6 tuổi, mẹ đưa con đến trung tâm mua sắm để mua quà giáng sinh, mẹ đã nói với con là chỉ được mua một thứ đồ chơi. Nhưng khi con được mua “người sắt biến hình” con lại muốn mua máy bay. Khi mẹ không đồng ý, con đã nằm xuống đất và khóc cho đến khi mẹ chịu mua cho con mới thôi. Mẹ đã cho con biết dùng chiêu này là con có thể đòi được đồ mà mình yêu thích, nhưng con không biết rằng, mẹ mua cho con, chỉ vì không muốn mất mặt chỗ đông người.

Khi con được 8 tuổi, con muốn tự mình giặt tất, mẹ đã sợ con giặt không sạch, con muốn rửa bát, mẹ đã sợ con làm vỡ, con muốn tự mình xới cơm, mẹ đã sợ con bị bỏng. Mẹ đã cho con thấy, trong cuộc sống này, hóa ra có rất nhiều khó khăn và nguy hiểm mà con không thể đối diện. Nhưng con đã không hiểu rằng, mẹ chỉ không muốn mất công thu dọn và làm các việc do con có thể sơ ý gây ra.

Khi con được 10 tuổi, mẹ đã đăng ký cho con 3 lớp phụ đạo văn hóa, và 2 lớp học năng khiếu. Khi con con cảm thấy mệt mỏi đến mức không chịu nổi, mẹ đã nói: “Nếu con không chịu được khổ thì làm sao thành người tài giỏi được“. Mẹ đã cho con biết rằng, học tập là việc rất cực khổ, nhưng con không hiểu rằng, mẹ chỉ muốn con sẽ có ngày thành đạt để có thể mở mày mở mặt trước mọi người.

Khi con được 13 tuổi, con đá bóng, do sơ ý đã làm vỡ của kính của nhà hàng xóm, mẹ đã dùng tiền để bồi thường và dắt con đi xin lỗi họ. Mẹ đã cho con biết rằng, khi gây ra chuyện chỉ cần nói “xin lỗi” là xong, nhưng con đã không biết, mẹ đang oán trách nhà hàng xóm đã đòi mình bồi thường quá nhiều tiền.

Khi con được 15 tuổi, con đòi chơi đàn piano, mẹ đã vay tiền để mua cho con một chiếc đàn. Nhưng chỉ sau một tháng, con đã không còn động đến nó nữa, mẹ đã cho con thấy, hóa ra không có tiền cũng có thể tùy ý sở hữu những đồ mà mình thích. Nhưng con đã không biết rằng, mẹ đã phải vất vả làm việc 3 năm mới trả được hết nợ.

Năm 19 tuổi, con chuẩn bị thi vào đại học, mẹ nói rằng, làm luật sư không những có nhiều tiền mà còn có địa vị trong xã hội, và nhất định muốn con học ngành luật. Mẹ đã cho con thấy rằng, chỉ cần con đi theo những gì mẹ sắp đặt là được. Nhưng con không biết rằng, mẹ chỉ muốn thông qua con để thực hiện giấc mơ mà trước đây mẹ đã không làm được.

Năm con 20 tuổi, con muốn thay điện thoại mới, với lý do có thể liên lạc với mẹ thường xuyên hơn. Mẹ đã không cần cân nhắc nhiều và chuyển ngay cho con 10 triệu đồng. Nhưng con chỉ dùng điện thoại để liên lạc với bạn gái, trong vòng 1 năm con chỉ gọi cho mẹ có mấy lần. Mẹ đã cho con thấy rằng, mẹ là một ngân hàng miễn phí mà con có thể lấy bất cứ lúc nào. Nhưng con đã không biết rằng, mẹ đã nhiều lần chờ đợi con gọi điện để chúc mừng trong ngày sinh nhật mẹ.

Năm con 24 tuổi, sau khi con tốt nghiệp đại học, mẹ đã dùng tiền để con được vào làm tại đơn vị hành chính sự nghiệp. Mẹ đã cho con thấy, 4 năm đại học chơi bời, khi ra trường vẫn có thể có được một công việc ổn định. Nhưng con đã không biết rằng, vì con mà mẹ đã phải đi cầu cạnh biết bao người.

Năm con 27 tuổi, quan hệ của con với các bạn gái đều không được lâu dài, các cô gái đều nói con là người không có trách nhiệm, vẫn là một cậu bé chưa trưởng thành. Mẹ đã nói rằng, do duyên chưa đến, các cô gái đó đều không xứng với con. Mẹ đã cho con thấy rằng, những cô gái không lấy được con là do họ kém phúc phận. Nhưng con đã không biết rằng, mẹ đã vì con mà đi rất nhiều nơi để dò hỏi cho con người ưng ý.

Năm con 32 tuổi, do con đánh bạc thua, và nợ rất nhiều tiền, mẹ đã rất tức giận đến mức sinh bệnh, nhưng cuối cùng thì mẹ cũng trả hết nợ cho con. Mẹ đã cho con thấy, cho dù con có gây ra tội tình gì đi nữa, thì mẹ cũng đều giúp con gánh vác trách nhiệm. Nhưng con đã không biết rằng, mẹ đã vì con mà tiêu hết đi khoản tiền mẹ dành dụm cho tuổi già của mình.

Năm con 35 tuổi, khi con biết mẹ đã không còn đồng nào trong người, con đã đi cướp của giết người. Khi con nghe thấy họ tuyên án tử hình, mẹ đã khóc và trách ông trời không công bằng, vất vả cả đời vì con, vậy mà cuối cùng lại ra nông nỗi này. Cuối cùng con đã biết, mẹ đã vì yêu con mà hết lần này đến lần khác cướp đoạt đi cơ hội trưởng thành của con, hết lần này đến lần khác bóp chết đi năng lực sinh tồn của con, lấy đi trách nhiệm đối với cuộc đời của chính con.

Hóa ra cho đến lúc cận kề cái chết, con vẫn chưa trưởng thành. Mẹ đã dùng phương pháp sai lầm và vất vả cả đời vì con cái, để đổi lấy sự đau khổ cho cả 2 thế hệ. Hóa ra giáo dục con cái không có cơ hội để lặp lại lần thứ 2, hóa ra, mẹ đã tự tay đưa con lên đoạn đầu đài… Mẹ hãy bảo trọng! Ngày mai con phải đi rồi. Hy vọng ở một thế giới khác, con có thể học được cách có trách nhiệm với chính mình, tự mình tìm được hạnh phúc cho chính mình…

2. Thư của một CEO viết cho mẹ:

Thưa Mẹ!

Con của mẹ ngày mai sẽ khởi công xây dựng một công xưởng mới. Để con có được thành công như ngày hôm nay, đều là do công dạy dỗ của mẹ. Bỗng nhiên mọi ký ức như đang trở về hiển hiện trước mắt con…

Khi con được 3 tuổi, con chạy rất nhanh, vấp phải hòn đá và té ngã. Mẹ đã để con tự đứng dậy và nói: “Lần sau cần phải cẩn thận hơn“. Mẹ đã dạy cho con biết phải tự chịu trách nhiệm trước hành động của mình.

Khi con được 4 tuổi, do con muốn xem tivi nên không muốn ăn cơm tối. Mẹ đã nói, nếu không ăn thì phải chịu đói cho đến ngày hôm sau, con đã đồng ý, và nghĩ rằng mẹ chỉ nói vậy thôi. Nào ngờ, đến buổi tối con lục tìm đồ ăn… ngay cả một hạt cơm cũng không còn trong nồi. Mẹ đã dạy cho con biết, phải tự chịu trách nhiệm với sự bướng bỉnh của mình.

Khi con được 6 tuổi, mẹ đưa con đến trung tâm mua sắm để mua quà giáng sinh, mẹ đã nói với con chỉ được mua một thứ đồ chơi. Nhưng khi con được mua “người sắt biến hình” con lại muốn mua máy bay. Khi mẹ không đồng ý, con đã nằm xuống đất và khóc, nào ngờ mẹ quay lưng bước đi để mặc con ở đó. Khi đó con chỉ biết đứng dậy, vừa lau nước mắt vừa chạy theo mẹ. Mẹ đã dạy cho con biết phải tự chịu trách nhiệm trước sự lựa chọn của bản thân.

Khi con được 8 tuổi, con muốn tự mình giặt tất, mẹ đã dạy con làm thế nào để giặt cho sạch, con muốn rửa bát, mẹ đã dạy con phải cẩn thận để bát không bị vỡ, con muốn tự mình xới cơm, mẹ đã dạy con xới cơm cẩn thận để không bị bỏng. Mẹ đã dạy cho con biết phải có trách nhiệm với cuộc sống của mình.

Khi con được 10 tuổi, mẹ thấy các buổi học thêm của con kín mít, mẹ nói rằng: “Đến lớp hãy cố gắng học, khi nghỉ hãy chơi cho thỏa thích, nếu còn thời gian thì đọc thêm sách vở, thì con sẽ không sợ thua kém ai cả“. Mẹ đã dạy cho con biết phải tự chịu trách nhiệm trước sở thích của mình.

Khi con được 13 tuổi, con đá bóng, do sơ ý đã làm vỡ của kính của nhà hàng xóm. Mẹ đã đưa con đến cửa hàng để mua kính, sơn và đinh, sau đó mẹ đã bảo con giúp mẹ cùng lắp lại cửa kính cho họ. Sau đó còn trừ tiền tiêu vặt của con vào tháng sau. Mẹ đã dạy cho con biết phải tự chịu trách nhiệm trước những sai lầm của bản thân.

Khi con được 15 tuổi, con đòi chơi đàn piano, mẹ đã mua cho con kèn ácmônica. Mẹ nói với con rằng: “Thổi được kèn ácmônica đi đã rồi hãy nói đến chuyện mua đàn piano“. Con đã thổi kèn ácmônica cho đến bây giờ, còn nguyện vọng muốn chơi đàn piano, con đã quên từ lúc nào không biết. Mẹ đã dạy cho con biết phải kiên trì và có trách nhiệm với chính kiến của mình. Năm con 19 tuổi, con chuẩn bị thi vào đại học, mẹ đã giúp cùng con phân tích những chuyên nghành mà con yêu thích, và để cho con tự quyết định chuyên nghành mà mình muốn theo đuổi. Mẹ đã dạy cho con biết phải tự chịu trách nhiệm cho tương lai của bản thân.

Năm con 20 tuổi, con muốn thay điện thoại mới, mẹ nói rằng điện thoại cũ chưa hỏng thì không được đổi. Nếu như con nhất định muốn đổi thì tự đi làm ngoài giờ học lấy tiền mà tự mua. Khi con kiếm đủ tiền để mua điện thoại mới nhờ đi dạy thêm, cái cảm giác vui sướng khi thành công đó vượt xa hơn hẳn giá trị của một chiếc điện thoại mới.

Năm con 24 tuổi, sau khi con tốt nghiệp đại học con đã muốn tự gây dựng sự nghiệp. Mẹ đã khuyên con không nên nóng vội, mà hãy bắt đầu làm những việc mà con yêu thích, khi có kinh nghiệm rồi hãy tính. Hai năm sau, con quyết định mở công ty, mẹ nói, nếu như con có thể chấp nhận một kết quả tồi tệ nhất, thì hãy mạnh dạn và đặt tâm vào mà làm. Mẹ đã cho con vay 300 triệu đồng, và yêu cầu con 4 năm sau phải trả. Con đã vỗ ngực và nói, con không những trả tiền cho mẹ, mà còn tặng mẹ một căn hộ nữa. Mẹ đã dạy con biết có trách nhiệm với sự nghiệp của chính mình.

Năm con 27 tuổi, con đã đưa một cô gái thông minh và xinh đẹp về nhà, đó là lần đầu tiên mẹ khen ngợi con trước mặt cô ấy. Mẹ còn nói, chuyện vợ chồng là tự con quyết định, chỉ cần chúng con thành tâm thành ý thì mẹ đã rất hạnh phúc rồi. Mẹ đã dạy cho con biết phải tự có trách nhiệm với hạnh phúc của bản thân.

Năm con 32 tuổi, con đã đưa chìa khóa của một căn hộ mà con mua để tặng mẹ, khi tay mẹ cầm chìa khóa và lập tức quay lưng ra sau. Nhìn thấy đôi vai mẹ khẽ rung rung, con biết rằng mắt mẹ đang nhòa đi vì hạnh phúc. Mẹ đã dạy cho còn biết phải có trách nhiệm với lời hứa củamình.

Năm con 35 tuổi, công ty của con không ngừng mở rộng, và phải xây dựng nhà máy mới, những người thường trách cứ mẹ nhẫn tâm, nay đã không còn gì để nói. Con vẫn thường dạy cho con của con biết phải có trách nhiệm với bản thân mình, giống như mẹ đã từng dạy con khi xưa. Con hy vọng rằng chúng sẽ làm được những điều còn to lớn hơn nữa.

Con yêu của mẹ!

–Sưu Tầm–

Tags: blog hay ve tinh yeu buon, khi yêu nên làm gì, tiểu luận về sống thử trước hôn nhân, nhung bai tho hay ve cuoc song con nguoi, ngành tâm lý học ở canada, nhung tin nhan hay nhat, phu nu thich gi o nam gioi, những tính cách của con gái, đàn ông dùng que thử thai, chém gió tán gái, ngành tâm lý học lấy bao nhiêu điểm, cach du gai, cac tu the ghe tinh yeu, tinh con gai, thực trạng hôn nhân và gia đình hiện nay, gong you, tiểu sử đôi với người yêu, hinh anh nho em, ống nối dây dẫn điện, kynudongnai, tướng đàn ông khổ vì tình.

Chuyển lên trên