gai bao quang ngai | Vietdate là trang web hẹn hò online phi lợi nhuận giúp các bạn dễ dàng tìm được nửa kia của mình trong Tìm người yêu, hẹn hò online, Tìm bạn bốn phương, kết bạn bốn phương, ehenho trực tuyến.

gai bao quang ngai - cung nao hop voi cung nao


Để có được trái tim của người khác em phải mang trái tim của mình ra để trao đổi.

cưỡng hiếp hôn nhân, gai bao quang ngai phân biệt giới tính tiếng anh là gì

Khoảng cách giữa chúng ta nếu là một ngàn bước thì chỉ cần em đi bước đầu tiên, anh sẽ là người đi về phía em chín trăm chín chín bước còn lại.

Món quà vô giá nhất tôi có thể trao tặng người đó chính là một tình yêu trong sáng, gai bao quang ngai.

dan ong thich tang qua gi, dan ong la the tap 28.

Cuộc sống đôi khi như chiếc mũi tên, một khi đã bắn ra thì không bao giờ quay ngược trở lại được nữa..

gai bao quang ngai, Dẫu biết yêu đơn phương chẳng phải là định mệnh của nhau nhưng dù sao gặp rồi có một thứ tình cảm đặc biệt thì cũng là một cái duyên.


12 dấu hiệu bạn đang hẹn hò với một người đàn ông, không phải là một cậu bé

Nếu đang hẹn hò hay yêu một người đàn ông trưởng thành, chắc chắn bạn là một cô gái thực sự may mắn. Một người đàn ông trưởng thành trong tình yêu luôn đem lại một cảm giác vững chắc cả về mặt tình cảm lẫn vật chất cho đối tượng của mình, vì đơn giản họ đã trải qua rất nhiều thăng trầm của cuộc đời.

Nhưng làm thế nào để biết rằng bạn đang hẹn hò với một người đàn ông, chứ không phải là một cậu bé. Hãy cùng Vietdate khám phá 12 dấu hiệu sau đây:

Chẳng phải là một cái chuồng, cũng chẳng phải là một đống rác lộn xộn, mà thực sự là một căn hộ đủ gọn gàng và sạch sẽ. Người đàn ông trưởng thành sẽ luôn chủ động sắp xếp công việc và cuộc sống của anh ấy, và tất nhiên là cả mọi thứ xung quanh anh ấy. Bởi nếu chẳng có thời gian quan tâm cho việc dọn dẹp căn phòng của mình thì anh ấy cũng sẽ chẳng có đủ khả năng sắp xếp cho những điều quan trọng khác.

Căn hộ gọn gàng của 1 người đàn ông

Một người đàn ông trưởng thành luôn biết rõ những gì anh ấy muốn và có kế hoạch cho công việc và cuộc sống của mình. Chẳng hề bốc đồng, chẳng tự phát, mà ngược lại luôn chủ động trong cuộc sống. Có như vậy, anh ấy mới có thể tự lo cho bản thân mình và người thân xung quanh tốt được.

Kể cả khi say, khi đau ốm hay bất cứ vấn đề gì đi nữa, người đàn ông của bạn sẽ luôn biết cách tự chăm sóc bản thân anh ấy. Nếu bạn đang hẹn hò với một chàng trai có vẻ luôn đòi hỏi sự quan tâm của bạn, yêu cầu bạn phải đề cao anh ấy thì có lẽ đó không phải là một người đàn ông đích thực bạn nên gắn bó.

Tính độc lập cao là dấu hiệu của người dàn ông trưởng thành

Thực tế là nhiều chàng trai ngoài kia vẫn còn rất trẻ con và không đủ chính kiến. Nhiều khi, họ chỉ biết ngoan ngoãn làm theo những gì người yêu của mình yêu cầu. Mà đàn ông thì khác, họ vui vẻ nói lên những suy nghĩ của mình và tôn trọng lắng nghe những suy nghĩ của bạn để cùng nhau tìm ra một hướng giảu quyết chung.

Bởi là những người biết làm chủ cuộc sống, những người đàn ông luôn có những quy tắc và cả những ưu tiên riêng. Điều đó không chỉ giúp họ dễ dàng kiểm soát cuộc sống của chính mình mà còn biết cách dành nhiều thời gian cần thiết cho những người quan trọng với họ. Và bởi vì thế, nếu là một trong những ưu tiên hàng đầu của anh ấy, bạn hoàn toàn có thể tự hào về điều đó.

Một người đàn ông không bao giờ để mất bản thân mình, mà thay vào đó, luôn làm mọi thứ để có một cuộc sống khỏe mạnh và cân bằng cả về thể chất và tinh thần.

Sự ủng hộ trong tình yêu luôn là điều chẳng thế thiếu nếu hai bạn muốn gắn bó lâu dài. Thay vì áp đặt những suy nghĩ và nguyện vọng của anh ấy lên bạn, anh ấy hiểu và luôn ở bên cổ vũ, đồng hành, hỗ trợ bạn đạt được những mục tiêu, ước mơ của riêng mình.

Một khi đã trưởng thành, người đàn ông của bạn không bao giờ phàn nàn và đổ lỗi cho những thứ xung quanh. Mà ngược lại, anh ấy luôn tìm cách giải quyết những vấn đề ấy. Cũng vì thế, bạn sẽ ít phải lo lắng hơn khi bạn đã làm phải điều gì đó chưa đúng

Người đàn ông bên bạn sẽ luôn tôn trọng ý kiến của bạn và cũng hài lòng để bạn là người đóng góp ý kiến quan trọng cho những quyết định quan trọng của cả hai. Đó sẽ là một người đàn ông có chính kiến và cũng có trách nhiệm với những quyết định của chính mình.

Sẽ chẳng phải là một vài trò chơi anh ấy đang mải cày, là chương trình truyền hình đang theo dõi hay đơn giản là bất cứ thứ gì khác anh ấy đam mê. Mà đó là bạn, là người luôn khiến anh ấy phải quan tâm và dành từng giây từng phút trọn vẹn bên bạn

Phần lớn, con trai thường dễ bị bảo thủ bởi những quan điểm của họ, vì thế, sẽ chẳng dễ dàng để anh ấy thừa nhận những lỗi lầm của mình, đặc biệt là những lỗi rất nhỏ. Bởi anh ấy hiểu rằng, sai là một điều rất tự nhiên của con người, rằng chẳng co gì phải ngại ngùng, rằng quan trọng là, đằng sau cái sai đấy, anh ấy sẽ tìm cách sửa và khắc phục.

Chẳng phải chỉ biết nói yêu bạn, anh ấy thể hiện tình yêu ấy bằng tất cả những sự quan tâm và hành động. Rằng anh ấy luôn trân trọng bạn, không coi tình yêu của bạn như một thứ đương nhiên chẳng cần nỗ lực. Và rằng, bạn luôn là một trong những thứ giá trị nhất trong cuộc đời của anh ấy.

Vietdate hi vọng là người mà bạn đang hẹn hò thực sự là một người đàn ông trưởng thành đúng nghĩa, nếu chưa tìm được một nửa của mình thì đăng ký ngay với Vietdate nhé.

Đăng ký hẹn hò online cùng Vietdate.org

Tải ứng dụng cho Android tại đây: Download

Tải ứng dụng cho iPhone tại đây: Download

Bạn có muốn thử
hẹn hò trực tuyến. Hãy tham gia đăng ký miễn phí cùng Vietdate!

Hãy để Vietdate giúp bạn
tìm người ấy

Mọi thành viên Vietdate
đều phải xác thực tài khoản trước khi tham gia. Bạn hãy yên tâm tham gia!

hình ảnh mây buồn - gai bao quang ngai

Vietdate, Tìm người yêu, Tìm bạn bốn phương


vui vẻ và hiền lành một chút, gai bao quang ngai

I asked God for a rose and He gave me a garden.

gai bao quang ngai, Sống và làm việc: Hồ Chí Minh, vui vẻ và hiền lành một chút.

những câu chuyện hay và ý nghĩa, ăn ở không?, Kiếm vui tính ân cần, Cần 1 người thật lòng , hĩu tôi chia sẻ với nhau.

Điều cảm động nhất trong tình yêu không phải người mình yêu tặng cho bao nhiêu quà tặng giá trị mà là tặng mình món quà nhỏ bé nhưng chan chứa đầy tình cảm chân thành nhất.

Quả thật, giờ đây mình đã hiểu, không phải cứ xa là nhớ, mà cảm thấy nhớ nhất là ở gần nhưng chẳng phải của nhau, mà coi nhau như người xa lạ.

Thật đau khổ khi yêu thương ai đó nhưng không thể nói ra, vì có nói ra thì cũng biết trước được câu trả lời như thế nào.

Mỗi ngày dành cho nhau: Một chút quan tâm, một chút lo lắng, một chút hiểu nhau… Như vậy thôi cũng đã làm đối phương đủ ấm.

Sống và làm việc: Hồ Chí Minh, Tôi là người , thích chia sẻ , biết lắng nghe và thông cảm, ích nói , nhưng hiểu lý lẽ , có phần nóng tính , nhưng dễ nguội, rất ngọt nhưng hơi lúa và sến trong tình cảm , nên vẫn còn độc thân , quê tôi ở trà vinh, hiện tại đang sống làm việc tại sai gon, thuộc quận 6, gai bao quang ngai, truyện tâm lý tội phạm của lôi mễ, Mình ko có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần biết quan tâm gia đình, yêu thương và biết vun đắp tương lai, Bạn gái chân thật, trung thực, diu hiền, quý trọng tình người..

gái gọi q9 - gai bao quang ngai


i như trong thánh kinh: hôm nay trời nắng ấm. Và cũng i như trong thánh kinh: hôm nay hắn viết, về sợ hãi.

Người ta sợ gì nhất? Sợ chết, sợ mất mát, sợ dối trá, sợ tổn thương, sợ vô cảm? Có mười ba tỉ nỗi sợ. Nhưng hôm nay, hắn muốn mổ banh ba nỗi sợ cực kì tréo ngoe, cực kì tinh vi, cực kì khủng khiếp: sợ bình yên, sợ đón nhận, và sợ tự do.

*

Ai cũng gào lên hãy cho tôi bình yên! Tôi muốn được yên ổn! Ha! Hãy cho họ yên ổn, và 5 phút sau họ vứt ngay yên ổn vào thùng rác. Họ sợ bình yên như sợ hủi.

Hắn ở Huế, bạn đến nhà chơi bảo: Huế buồn quá anh ơi, chẳng có gì cả. (Có gì là có gì, mới được?) Một bạn khác, ở Sài Gòn, than thở: anh thật may mắn khi ra khỏi thành phố. Em ở trong này thật ngột ngạt khó chịu. Hắn hỏi: sao em không đến một nơi trong lành dễ chịu hơn? Bạn nói: Em cũng thích ở Nha Trang, hay Đà Lạt, nhưng em không biết làm gì ở những nơi như thế cả. (Làm gì là làm gì, mới được?)

Bình yên bị nuốt chửng, bị xa lánh, bị ghê sợ. Bởi bình yên, trớ trêu thay, bị nhàm chán, bị nhạt nhẽo ăn rỗng ruột. Bình yên, đối với đại đa số, chỉ còn là cái vỏ rỗng. Người ta sợ cái vỏ rỗng ấy lắm. Ngày qua ngày, người ta muốn LÀM gì đó, muốn CÓ gì đó, nhưng không biết phải bắt đầu thế nào, thực hiện ra sao, trong bình yên. Người ta chỉ có thể bắt đầu khi xung quanh bắt đầu trước: náo nhiệt lên, đông đúc lên, ồn ào lên đi, tôi không chịu nổi sự yên lặng này.

Thử chui vào óc một người thành phố: Hãy cho tôi tiếng còi xe và khói xe và mùi xăng xe – tôi có thể căm thù chúng nhưng tôi thèm chúng lắm. Hãy cho tôi mùi của cạnh tranh, vị của lừa đảo, lực kéo của tiền, của tình dục, của quyền lực, của trách nhiệm – tôi có thể ghê tởm chúng nhưng tôi thèm chúng lắm. Tôi cần lực kéo. Tôi cần lực đẩy. Tôi cần sự ồn ào chen lấn. Tôi biết làm gì nếu không có chúng?

Tôi tội nghiệp ơi, làm ơn nghe hắn nói và hiểu lời hắn: bình yên không trống rỗng. Bình yên nhẹ nhàng, dịu dàng và đầy đặn. Chỉ những người trống rỗng mới sợ bình yên.

*

Ai cũng gào lên hãy cho tôi! Cho tôi, cho tôi, cho tôi. Tôi muốn nhận cái này, tôi cần lấy cái kia, tôi không muốn bị thiệt thòi, tôi không muốn mất đi gì cả. Cứ cho họ đi, rồi sẽ thấy họ sợ việc đón nhận như sợ chó ghẻ.

Hôm trước có bạn hỏi, anh ơi cho em dùng cái hình này nhé? Cái hình, vốn được tải về từ một góc nào đó trên mạng, bây giờ, được hỏi xin phép dùng. Hắn biết nói gì bây giờ? Hắn đã download rồi upload, tức là để tất cả mọi người cùng xem, cùng dùng, tùy thích. Có phải của hắn đâu, mà hắn cho? Trên đời này, cái gì là của hắn? Có cái gì mà hắn không được cho? Hình ảnh được download và upload, là nhờ có Internet, có Facebook, có máy tính, có máy ảnh, và có hàng triệu người đằng sau tất cả những thứ ấy, hàng triệu năm ôm trọn những thứ ấy. Đi xin phép họ đi!

Bất kỳ điều gì tồn tại xung quanh mà ta được hưởng, quần áo, thức ăn, đồ dùng, phương tiện, tất cả đều được ai đó làm ra, rất nhiều ai đó trước ai đó nữa. Vấn đề của đại đa số, là sau khi xin phép, hoặc nói cám ơn, hoặc trả tiền, là xong – không còn việc đón nhận, chỉ còn việc xin/cho, mua/bán, sở hữu hay không sở hữu. Có ai nhận ra, trong hầu hết các trường hợp, lòng biết ơn đã bay đi cùng lúc với lời cám ơn?

Đây là chỗ dễ nhầm lẫn: có người sẽ nghĩ hắn khuyến khích việc ăn cướp. Chắc chắn lời cảm ơn sau khi nhận được cái gì là tốt đẹp và cần thiết rồi. Nhưng vấn đề nằm sâu hơn nhiều: người ta sợ đón nhận, bởi đón nhận thực sự đi kèm với lòng biết ơn thực sự. Ăn một bát cơm thực sự biết rằng người ta đã vất vả thế nào để làm ra hạt gạo. Nghe một bài hát thực sự biết rằng đằng sau đó là luyện tập vất vả, là cống hiến, là sáng tạo. Và trên tất cả, dưới tất cả, là sức sống, là sáng tạo của trời, đất, của nguồn gốc không gọi được tên, đem đến cái điều mà ta đang được nhận đây, ngay trước mắt ta. Và, lòng biết ơn thực sự đi kèm với sự cho đi. Bao nhiêu người đang còn giữ lòng biết ơn để biết thực sự đón nhận, thực sự cho đi?

Người ta sợ đón nhận như sợ hủi. Cho họ, họ cám ơn, họ trả tiền, là xong. Tưởng là xong, nhưng không xong: sự vô ơn bắt nguồn từ sợ hãi là con quỷ phá hoại khủng khiếp nhất. Hãy nhìn những quân buôn gian bán lận. Hãy nhìn bọn công tử nhà giàu. Hãy nhìn lũ sâu mọt tham nhũng. Còn ai phá hoại nhiều bằng bọn ấy? Chúng hoàn toàn vô ơn: chúng không biết tiền bạc của cải là ở đâu ra. Một nông dân đến bảo: cơm gạo anh ăn là do tôi trồng được, chúng cho người tống cổ ra đường ngay. Chúng ra sức, ra sức ăn, ăn, ăn, phá hoại, phá hoại, phá hoại. Tại sao? Vì chúng quá sợ sự đón nhận thực sự. Chúng sợ phải cảm thấy biết ơn, chúng sợ phải mang vác trách nhiệm, sợ phải cho ai cái gì. Nỗi sợ đã lặn sâu xuống tận đáy hồn chúng, tạo ra lực phá hoại dễ sợ nhất. Chúng, theo mọi nghĩa, đã xuống thấp hơn thú vật. Một con ong, hay một con bò, chắc chắn có lòng biết ơn hơn chúng, có ích hơn chúng.

Chúng đáng khinh bỉ, nhưng không đáng sợ, vì dễ nhận ra. Cái gì vi tế mới đáng sợ: sự vô ơn đã ăn rỗng đời sống thường nhật, của những người bình thường. Họ cho rằng chỉ cần không tham nhũng, không gian lận, không phá hoại, là đủ. Họ mua cái gì đều trả tiền đàng hoàng, nhận cái gì đều cám ơn đầy đủ. Nhưng sự vô ơn thì còn nguyên đó, khi mọi điều đều chỉ là trao đổi, trên bề mặt. Người ta trả tiền để vào resort, tắm biển, ngắm biển, ăn cá, không cần biết sự tồn tại của làng chài nhỏ bé ngay bên cạnh, những người đã chia xẻ biển và cá, cho họ. Thật dễ hiểu: việc nghĩ đến người khác sẽ phá hỏng sự thư giãn, sự hưởng thụ của họ. Việc cho đi, thậm chí, chỉ là nghĩ đến việc cho đi, làm cho họ thấy mất mát. Họ sợ hãi việc đó, đã đành. Nhưng cái đáng sợ nhất, luôn luôn, vẫn là cái không biết: họ không biết phải làm gì, phải đền ơn như thế nào. Cảm giác biết ơn, vì thế, nặng nề khủng khiếp, đến mức họ tránh đi được chừng nào, tốt chừng ấy.

Đón nhận, thực sự đón nhận, không có gì đáng sợ. Đón nhận đi cùng với biết ơn, với trách nhiệm, với ý thức cho đi, với sự tràn đầy ý nghĩa của đời sống. Khi download, bạn nói cảm ơn, nhưng không có lời cảm ơn nào bằng, hành động upload. Hãy tạo ra gì đó. Hãy nối mình vào dòng chảy sáng tạo bất tận, đó là ý nghĩa tối thượng của việc đón nhận thực sự.

*

Bây giờ, đến nỗi sợ đáng mỉa mai nhất, nhưng cũng khủng khiếp nhất, của con người: sợ tự do. Người ta sợ tự do hơn bất cứ gì trên đời.

Câu này hẳn là đồ cổ chính hiệu: tôi muốn tự do! Hãy cho tôi tự do, đừng ràng buộc tôi, đừng giam hãm tôi, đừng bắt ép tôi. Hãy cho họ tự do đi! 5 phút sau họ sẽ quỳ lạy van xin: ràng buộc tôi đi, giam hãm tôi đi, bắt ép tôi đi.

Phũ phàng khủng khiếp: không ai biết làm gì với tự do cả.

Iraq, nửa cuối 2003. Sau khi bị/được liên quân do Mỹ cầm đầu “giải phóng”, Iraq “tự do”. Người Iraq làm gì sau đó? Họ cướp bóc, chém giết, đốt thư viện, phá bảo tàng, mở kho vũ khí. Chia năm xẻ bảy phe nhóm, dựng tường bê tông, mìn nổ chậm gài khắp nơi. Iraq chìm trong ác mộng. Người ta bắt đầu, tìm mọi cách, thành lập chính phủ, thiết lập trật tự. Mãi cho đến hôm nay, vẫn chưa xong.

“Chính phủ”, “xã hội”, “luật pháp”, “đạo đức”, “văn hóa”, “tôn giáo”: những lớp tường thành con người dựng lên, từ buổi hồng hoang, và ngày càng củng cố thêm, để tự vệ, trước tự do. Cho họ tự do, họ sẽ hoang mang cùng cực. Tôi biết phải làm gì? Ai đó làm ơn nói cho tôi biết: cái gì là đúng, cái gì là sai, cái gì thì nên, cái gì thì không nên. Ai đó làm ơn chỉ cho tôi phải đi đường nào. Tôi thực sự không biết gì cả.

Thật lạ lùng. Con ong biết nó phải làm gì. Con bò cũng biết. Mọi sinh vật đều biết chúng phải làm gì, trừ những người sợ hãi. Chính vì không biết, nên họ làm loạn xà ngầu. Chính vì không biết, họ lại càng muốn kiểm soát mọi thứ. Họ quây nhau lại, bật sáng đèn lên: ngoài kia là tự do, nhưng cũng là đêm tối đáng sợ. Hãy cho tôi trú nhờ ánh đèn của anh, tôi sẽ gọi anh bằng ông chủ. Họ chẳng thà phụ thuộc, chẳng thà bị ràng buộc bắt ép, còn hơn đối diện với sự trống rỗng của tự do.

Ôi chao là sợ hãi. Nhìn xung quanh xem: biết bao là sợ hãi, dù người ta cứ nhe răng cười, để giấu sợ hãi đi. Ai cũng loay hoay tạo cho mình một đường ray, hoặc tìm đường ray có sẵn, tự biến mình thành toa tàu, rồi di chuyển: xình xịch, xình xịch. Vì là toa tàu, nên cứ trật đường ray, là tai nạn. Họ tin như thế, và đúng là như thế thật. Không ai dám trật đường ray. Nhìn xung quanh xem: một màu xám ảm đạm chết chóc của những đường ray.

Ai đó nói, tự do đi kèm với cô đơn. Điều đó chỉ đúng, trong giai đoạn đầu, hoặc với ai hiểu tự do ở nghĩa hẹp. Càng gần với tự do thực sự, sẽ càng ít thấy cô đơn. Tôi không cần anh ở bên tôi, để tôi bớt cô đơn. Lúc nào anh cũng ở bên tôi cả. Bên tôi còn có hoa, có cỏ, có ong, có gió. Bên tôi chưa từng bao giờ nhiều anh em bạn bè đến như vậy.

Tự do, là về với thủy chung. Tự do, là chân thật. Tự do, là hồn nhiên, là yêu thương, là sống tràn đầy cho và nhận, không nghi ngại, không đắn đo, hoàn toàn không sợ hãi.

*

Thật dễ vẽ tranh siêu thực về loài người: chẳng có gì là thực nữa cả. Sợ hãi bóp méo tất cả, chôn vùi và hủy diệt tất cả. “Tôi sẽ chỉ cho bạn thấy sợ hãi, trong một nắm cát” (T.S.Eliot)

*

Hắn không căm thù ai cả. Nhưng nếu phải chọn, hắn sẽ chọn căm thù những kẻ đang gieo rắc sợ hãi trong trường học. Không có hành động nào đồi bại xấu xa cho bằng, ngắt những mầm xanh đang lớn lên.

*

Sợ hãi là kẻ thù khốn kiếp nhất và mạnh mẽ nhất của đời sống. “Chỉ khi không sợ nữa chúng ta mới bắt đầu sống” (Dorothy Thompson)

*

“Chẳng có gì trên đời đáng để sợ. Chúng ở đó, để chờ được hiểu.” (Marie Curie)

Tại sao lại phải sợ? Không có đường rầy nào cả: nếu có, hãy phá chúng đi. Đừng đóng hộp mặt trời. Đừng ngắt mầm xanh. Hãy BIẾT. BIẾT sẽ xóa tan sợ hãi.

BIẾT bình yên đón nhận tự do

Tags: gai bao quang ngai, cung nao hop voi cung nao, cưỡng hiếp hôn nhân, xem tu vi tuoi ty 2017, phân biệt giới tính tiếng anh là gì, hình ảnh mây buồn, dan ong thich tang qua gi, stt cuộc sống mệt mỏi, dan ong la the tap 28, những câu chuyện hay và ý nghĩa, truyện tâm lý tội phạm của lôi mễ, gái gọi q9, thế giới hôn nhân 6, tâm sự cuộc sống, đề thi học sinh giỏi tỉnh đồng nai, làm quen qua facebook, hôn nhân bí mật tình yêu thầm kín quyển 4, gai binh chanh, thuyết trình về tình yêu đồng giới, các năm tuổi hợp nhau, mai davika phim moi.

Chuyển lên trên