pham hoang khoa | Vietdate là trang web hẹn hò online phi lợi nhuận giúp các bạn dễ dàng tìm được nửa kia của mình trong Tìm người yêu, hẹn hò online, Tìm bạn bốn phương, kết bạn bốn phương, ehenho trực tuyến.

pham hoang khoa - candy nguyen


Còn nếu không hãy can đảm nhìn người đó yêu một người khác..

tình yêu thần chết, pham hoang khoa giới tính thứ ba being 17

Tôi yêu anh ấy! Cho dù đúng hay sai, chỉ cần anh ấy không buông tay, tôi cũng sẽ không buông tay.

Kết thúc cuộc tình mà trong lòng vẫn còn yêu thì không hề dễ dàng gì, pham hoang khoa.

hội les, anime hoc duong tinh yeu.

Yêu xa là mệt mỏi, là ghen tuông,… nhưng bước qua được là cả một bầu trời hạnh phúc.

pham hoang khoa, Đừng bao giờ cau mày hay nhăn mặt thậm chí khi bạn đang buồn, chắc chắn sẽ có ai đó yêu bạn chỉ vì nụ cười của bạn thôi.


Những sai lầm của phụ nữ sau chia tay

Đặc biệt với những bạn gái đã từng sống thử với người cũ thì điều đó xảy ra ngày càng nhiều.

Bởi sau khi chia tay, bạn sẽ cảm thấy vô cùng trống vắng và nhớ nhung những cử chỉ âu yếm ngọt ngào của người ấy. Một số bạn gái còn chấp nhận trở thành "công cụ tình dục" cho bạn trai sau khi chia tay khi biết anh ta đã có người khác, nhưng khi anh ta buồn chán, quay lại đề nghị "chuyện ấy", bạn gái vẫn sẵn sàng - Chuyên gia tâm lý của trang BettyConfidential nhận định.

Ngoài sai lầm trên, phái yếu còn khá nhiều những sai lầm khác với bạn trai sau khi chia tay.

1. Nghĩ rằng mình sẽ không yêu được ai nữa

Đúng là khi mới chia tay, bạn không thể yêu được ai khác, nhưng rồi thời gian sẽ phai nhạt, bạn sẽ lại rung động và thấy yêu một ai đó. Vấn đề là thời gian mà thôi. Do đó, đừng bao giờ nghĩ mối tình đã qua là bất diệt, là trường tồn mãi mãi. Sự vật sẽ thay đổi và một ngày nào đó, gặp được người phù hợp, trái tim bạn sẽ lại hồi sinh.

2. Sex với người yêu cũ

Một điều tai hại của những bạn gái khi chia tay là vẫn làm "chuyện ấy" với người cũ. Hai người quá nhớ, quá muốn "chuyện ấy", cả hai chưa có người mới, chính vì thế, khi nhu cầu tình dục dâng lên cả hai lại đến với nhau dù không còn tình cảm. Đó là điều sai lầm và nó sẽ dẫn mọi mối quan hệ vào ngõ cụt. Tình dục chỉ tốt khi là sự thăng hoa của tình yêu. Đừng làm chuyện đó vì bản năng, bạn sẽ phải trả giá và không bao giờ biết đến tình cảm đích thực.

3. Nhắn tin cho anh ấy khi giận dữ

Khi giận dữ, không thể kiềm chế được bản thân, bạn không biết làm gì ngoài việc nhắn tin cho anh ấy trách móc anh ta. Đây là một việc sai lầm bởi điều này càng khiến bạn trở nên xấu xí trong mắt đối phương. Tốt nhất hãy cố kiềm chế bản thân để không liên lạc với anh ta.

4. Ghen tuông khi nghe nói anh ấy có người mới

Tất nhiên, ai cũng đau đớn khi người mình yêu lại yêu người khác. Nhưng giờ anh ta đã tự do, bạn không còn có quyền để can thiệp. Nếu bạn tỏ vẻ tức tối và ghen tuông thì chỉ chứng tỏ bạn vẫn còn tình cảm và không thể vượt qua được chuyện chia tay. Hãy cố gắng bản lĩnh để giữ lấy tự trọng cho mình.

5. Cầu mong sự giúp đỡ của anh ấy

Chia tay là chia tay, vì thế, khi gặp khó khăn bạn cũng không nên gọi anh ấy, bạn phải tự lực một mình để đối phương thấy không có anh ta bạn vẫn sống ổn. Lúc này, bạn bè và người thân mới là đối tượng bạn nên tìm đến để nhờ vả.

6. Truy tìm tung tích anh ta trên facebook, blog

Bạn nhớ anh ấy phát điên nên mới vào blog, facebook của anh ấy với một hi vọng mong manh: đối phương cũng sẽ bày tỏ nỗi nhớ nhung nào đó về bạn ở đây. Đây cũng là sai lầm, điều này càng khiến bạn nghĩ đến anh ta hơn và không thể quên đi được. Nếu muốn quên đi người cũ, tốt nhất hãy cắt đứt mọi liên lạc và không nên tìm hiểu thêm thông tin gì.

7. Tự hủy hoại bản thân mình

Bạn không muốn làm đẹp, không muốn mua sắm vì nghĩ rằng giờ sẽ không có ai ngắm? Bạn thấy cả thế giới sụp đổ dưới chân mình khi chia tay? Điều này chỉ khiến bạn trở nên xấu xí và đáng chê trách hơn. Không nên như thế, khi chia tay, bạn càng cần phải làm cho mình đẹp đẽ và năng động hơn để có nhiều người theo đuổi, đừng quá bi lụy vào mối tình cũ như thế.

gaigoi zalo - pham hoang khoa

Vietdate, Tìm người yêu, Tìm bạn bốn phương


Tim một người thuong minh thật tinh khong gia doi ,khong tham ., pham hoang khoa

Vẻ đẹp không nằm ở đôi má hồng của người thiếu nữ mà nằm trong đôi mắt kẻ si tình.

pham hoang khoa, Nghiêm túc, trung thực, biết quan tâm và chia sẻ., Tim một người thuong minh thật tinh khong gia doi ,khong tham ..

những cách quan tâm người yêu, Tìm bạn đời, tinh tinh hiên lanh.song noi tam.thich cafe mot minh, Tôi da ly hon gia dinh va chưa co bé nào mong tim đuoc nguoi ban đời hop voi minh,ở mỹ.

Ai cũng có thể trải qua những thời điểm tồi tệ nhất. Nhưng chính những điều đó sẽ giúp bạn mạnh mẹ hơn trong cuộc sống này..

Em hỏi bản thân mình rất nhiều, đã dành tất cả cho cuộc tình ấy rốt cuộc nhận lại được những gì.

Con người vẫn cô đơn trong từng nhịp thở, mỗi bước chân đi.

Hạnh phúc giống như bong bóng xà phòng.

Nghiêm túc, trung thực, biết quan tâm và chia sẻ., Có nhiều ước mơ và hơi lãng mạn, pham hoang khoa, tôi đã nhận lời cầu hôn từ kẻ phản diện, Chân thật và ấm áp .biết yêu thương và quí trọng gia đình, Tôi muốn thật thà, chân thành và thiên về gia đình…..

ung dung facebook cho may tinh - pham hoang khoa


i như trong thánh kinh: hôm nay trời nắng ấm. Và cũng i như trong thánh kinh: hôm nay hắn viết, về sợ hãi.

Người ta sợ gì nhất? Sợ chết, sợ mất mát, sợ dối trá, sợ tổn thương, sợ vô cảm? Có mười ba tỉ nỗi sợ. Nhưng hôm nay, hắn muốn mổ banh ba nỗi sợ cực kì tréo ngoe, cực kì tinh vi, cực kì khủng khiếp: sợ bình yên, sợ đón nhận, và sợ tự do.

*

Ai cũng gào lên hãy cho tôi bình yên! Tôi muốn được yên ổn! Ha! Hãy cho họ yên ổn, và 5 phút sau họ vứt ngay yên ổn vào thùng rác. Họ sợ bình yên như sợ hủi.

Hắn ở Huế, bạn đến nhà chơi bảo: Huế buồn quá anh ơi, chẳng có gì cả. (Có gì là có gì, mới được?) Một bạn khác, ở Sài Gòn, than thở: anh thật may mắn khi ra khỏi thành phố. Em ở trong này thật ngột ngạt khó chịu. Hắn hỏi: sao em không đến một nơi trong lành dễ chịu hơn? Bạn nói: Em cũng thích ở Nha Trang, hay Đà Lạt, nhưng em không biết làm gì ở những nơi như thế cả. (Làm gì là làm gì, mới được?)

Bình yên bị nuốt chửng, bị xa lánh, bị ghê sợ. Bởi bình yên, trớ trêu thay, bị nhàm chán, bị nhạt nhẽo ăn rỗng ruột. Bình yên, đối với đại đa số, chỉ còn là cái vỏ rỗng. Người ta sợ cái vỏ rỗng ấy lắm. Ngày qua ngày, người ta muốn LÀM gì đó, muốn CÓ gì đó, nhưng không biết phải bắt đầu thế nào, thực hiện ra sao, trong bình yên. Người ta chỉ có thể bắt đầu khi xung quanh bắt đầu trước: náo nhiệt lên, đông đúc lên, ồn ào lên đi, tôi không chịu nổi sự yên lặng này.

Thử chui vào óc một người thành phố: Hãy cho tôi tiếng còi xe và khói xe và mùi xăng xe – tôi có thể căm thù chúng nhưng tôi thèm chúng lắm. Hãy cho tôi mùi của cạnh tranh, vị của lừa đảo, lực kéo của tiền, của tình dục, của quyền lực, của trách nhiệm – tôi có thể ghê tởm chúng nhưng tôi thèm chúng lắm. Tôi cần lực kéo. Tôi cần lực đẩy. Tôi cần sự ồn ào chen lấn. Tôi biết làm gì nếu không có chúng?

Tôi tội nghiệp ơi, làm ơn nghe hắn nói và hiểu lời hắn: bình yên không trống rỗng. Bình yên nhẹ nhàng, dịu dàng và đầy đặn. Chỉ những người trống rỗng mới sợ bình yên.

*

Ai cũng gào lên hãy cho tôi! Cho tôi, cho tôi, cho tôi. Tôi muốn nhận cái này, tôi cần lấy cái kia, tôi không muốn bị thiệt thòi, tôi không muốn mất đi gì cả. Cứ cho họ đi, rồi sẽ thấy họ sợ việc đón nhận như sợ chó ghẻ.

Hôm trước có bạn hỏi, anh ơi cho em dùng cái hình này nhé? Cái hình, vốn được tải về từ một góc nào đó trên mạng, bây giờ, được hỏi xin phép dùng. Hắn biết nói gì bây giờ? Hắn đã download rồi upload, tức là để tất cả mọi người cùng xem, cùng dùng, tùy thích. Có phải của hắn đâu, mà hắn cho? Trên đời này, cái gì là của hắn? Có cái gì mà hắn không được cho? Hình ảnh được download và upload, là nhờ có Internet, có Facebook, có máy tính, có máy ảnh, và có hàng triệu người đằng sau tất cả những thứ ấy, hàng triệu năm ôm trọn những thứ ấy. Đi xin phép họ đi!

Bất kỳ điều gì tồn tại xung quanh mà ta được hưởng, quần áo, thức ăn, đồ dùng, phương tiện, tất cả đều được ai đó làm ra, rất nhiều ai đó trước ai đó nữa. Vấn đề của đại đa số, là sau khi xin phép, hoặc nói cám ơn, hoặc trả tiền, là xong – không còn việc đón nhận, chỉ còn việc xin/cho, mua/bán, sở hữu hay không sở hữu. Có ai nhận ra, trong hầu hết các trường hợp, lòng biết ơn đã bay đi cùng lúc với lời cám ơn?

Đây là chỗ dễ nhầm lẫn: có người sẽ nghĩ hắn khuyến khích việc ăn cướp. Chắc chắn lời cảm ơn sau khi nhận được cái gì là tốt đẹp và cần thiết rồi. Nhưng vấn đề nằm sâu hơn nhiều: người ta sợ đón nhận, bởi đón nhận thực sự đi kèm với lòng biết ơn thực sự. Ăn một bát cơm thực sự biết rằng người ta đã vất vả thế nào để làm ra hạt gạo. Nghe một bài hát thực sự biết rằng đằng sau đó là luyện tập vất vả, là cống hiến, là sáng tạo. Và trên tất cả, dưới tất cả, là sức sống, là sáng tạo của trời, đất, của nguồn gốc không gọi được tên, đem đến cái điều mà ta đang được nhận đây, ngay trước mắt ta. Và, lòng biết ơn thực sự đi kèm với sự cho đi. Bao nhiêu người đang còn giữ lòng biết ơn để biết thực sự đón nhận, thực sự cho đi?

Người ta sợ đón nhận như sợ hủi. Cho họ, họ cám ơn, họ trả tiền, là xong. Tưởng là xong, nhưng không xong: sự vô ơn bắt nguồn từ sợ hãi là con quỷ phá hoại khủng khiếp nhất. Hãy nhìn những quân buôn gian bán lận. Hãy nhìn bọn công tử nhà giàu. Hãy nhìn lũ sâu mọt tham nhũng. Còn ai phá hoại nhiều bằng bọn ấy? Chúng hoàn toàn vô ơn: chúng không biết tiền bạc của cải là ở đâu ra. Một nông dân đến bảo: cơm gạo anh ăn là do tôi trồng được, chúng cho người tống cổ ra đường ngay. Chúng ra sức, ra sức ăn, ăn, ăn, phá hoại, phá hoại, phá hoại. Tại sao? Vì chúng quá sợ sự đón nhận thực sự. Chúng sợ phải cảm thấy biết ơn, chúng sợ phải mang vác trách nhiệm, sợ phải cho ai cái gì. Nỗi sợ đã lặn sâu xuống tận đáy hồn chúng, tạo ra lực phá hoại dễ sợ nhất. Chúng, theo mọi nghĩa, đã xuống thấp hơn thú vật. Một con ong, hay một con bò, chắc chắn có lòng biết ơn hơn chúng, có ích hơn chúng.

Chúng đáng khinh bỉ, nhưng không đáng sợ, vì dễ nhận ra. Cái gì vi tế mới đáng sợ: sự vô ơn đã ăn rỗng đời sống thường nhật, của những người bình thường. Họ cho rằng chỉ cần không tham nhũng, không gian lận, không phá hoại, là đủ. Họ mua cái gì đều trả tiền đàng hoàng, nhận cái gì đều cám ơn đầy đủ. Nhưng sự vô ơn thì còn nguyên đó, khi mọi điều đều chỉ là trao đổi, trên bề mặt. Người ta trả tiền để vào resort, tắm biển, ngắm biển, ăn cá, không cần biết sự tồn tại của làng chài nhỏ bé ngay bên cạnh, những người đã chia xẻ biển và cá, cho họ. Thật dễ hiểu: việc nghĩ đến người khác sẽ phá hỏng sự thư giãn, sự hưởng thụ của họ. Việc cho đi, thậm chí, chỉ là nghĩ đến việc cho đi, làm cho họ thấy mất mát. Họ sợ hãi việc đó, đã đành. Nhưng cái đáng sợ nhất, luôn luôn, vẫn là cái không biết: họ không biết phải làm gì, phải đền ơn như thế nào. Cảm giác biết ơn, vì thế, nặng nề khủng khiếp, đến mức họ tránh đi được chừng nào, tốt chừng ấy.

Đón nhận, thực sự đón nhận, không có gì đáng sợ. Đón nhận đi cùng với biết ơn, với trách nhiệm, với ý thức cho đi, với sự tràn đầy ý nghĩa của đời sống. Khi download, bạn nói cảm ơn, nhưng không có lời cảm ơn nào bằng, hành động upload. Hãy tạo ra gì đó. Hãy nối mình vào dòng chảy sáng tạo bất tận, đó là ý nghĩa tối thượng của việc đón nhận thực sự.

*

Bây giờ, đến nỗi sợ đáng mỉa mai nhất, nhưng cũng khủng khiếp nhất, của con người: sợ tự do. Người ta sợ tự do hơn bất cứ gì trên đời.

Câu này hẳn là đồ cổ chính hiệu: tôi muốn tự do! Hãy cho tôi tự do, đừng ràng buộc tôi, đừng giam hãm tôi, đừng bắt ép tôi. Hãy cho họ tự do đi! 5 phút sau họ sẽ quỳ lạy van xin: ràng buộc tôi đi, giam hãm tôi đi, bắt ép tôi đi.

Phũ phàng khủng khiếp: không ai biết làm gì với tự do cả.

Iraq, nửa cuối 2003. Sau khi bị/được liên quân do Mỹ cầm đầu “giải phóng”, Iraq “tự do”. Người Iraq làm gì sau đó? Họ cướp bóc, chém giết, đốt thư viện, phá bảo tàng, mở kho vũ khí. Chia năm xẻ bảy phe nhóm, dựng tường bê tông, mìn nổ chậm gài khắp nơi. Iraq chìm trong ác mộng. Người ta bắt đầu, tìm mọi cách, thành lập chính phủ, thiết lập trật tự. Mãi cho đến hôm nay, vẫn chưa xong.

“Chính phủ”, “xã hội”, “luật pháp”, “đạo đức”, “văn hóa”, “tôn giáo”: những lớp tường thành con người dựng lên, từ buổi hồng hoang, và ngày càng củng cố thêm, để tự vệ, trước tự do. Cho họ tự do, họ sẽ hoang mang cùng cực. Tôi biết phải làm gì? Ai đó làm ơn nói cho tôi biết: cái gì là đúng, cái gì là sai, cái gì thì nên, cái gì thì không nên. Ai đó làm ơn chỉ cho tôi phải đi đường nào. Tôi thực sự không biết gì cả.

Thật lạ lùng. Con ong biết nó phải làm gì. Con bò cũng biết. Mọi sinh vật đều biết chúng phải làm gì, trừ những người sợ hãi. Chính vì không biết, nên họ làm loạn xà ngầu. Chính vì không biết, họ lại càng muốn kiểm soát mọi thứ. Họ quây nhau lại, bật sáng đèn lên: ngoài kia là tự do, nhưng cũng là đêm tối đáng sợ. Hãy cho tôi trú nhờ ánh đèn của anh, tôi sẽ gọi anh bằng ông chủ. Họ chẳng thà phụ thuộc, chẳng thà bị ràng buộc bắt ép, còn hơn đối diện với sự trống rỗng của tự do.

Ôi chao là sợ hãi. Nhìn xung quanh xem: biết bao là sợ hãi, dù người ta cứ nhe răng cười, để giấu sợ hãi đi. Ai cũng loay hoay tạo cho mình một đường ray, hoặc tìm đường ray có sẵn, tự biến mình thành toa tàu, rồi di chuyển: xình xịch, xình xịch. Vì là toa tàu, nên cứ trật đường ray, là tai nạn. Họ tin như thế, và đúng là như thế thật. Không ai dám trật đường ray. Nhìn xung quanh xem: một màu xám ảm đạm chết chóc của những đường ray.

Ai đó nói, tự do đi kèm với cô đơn. Điều đó chỉ đúng, trong giai đoạn đầu, hoặc với ai hiểu tự do ở nghĩa hẹp. Càng gần với tự do thực sự, sẽ càng ít thấy cô đơn. Tôi không cần anh ở bên tôi, để tôi bớt cô đơn. Lúc nào anh cũng ở bên tôi cả. Bên tôi còn có hoa, có cỏ, có ong, có gió. Bên tôi chưa từng bao giờ nhiều anh em bạn bè đến như vậy.

Tự do, là về với thủy chung. Tự do, là chân thật. Tự do, là hồn nhiên, là yêu thương, là sống tràn đầy cho và nhận, không nghi ngại, không đắn đo, hoàn toàn không sợ hãi.

*

Thật dễ vẽ tranh siêu thực về loài người: chẳng có gì là thực nữa cả. Sợ hãi bóp méo tất cả, chôn vùi và hủy diệt tất cả. “Tôi sẽ chỉ cho bạn thấy sợ hãi, trong một nắm cát” (T.S.Eliot)

*

Hắn không căm thù ai cả. Nhưng nếu phải chọn, hắn sẽ chọn căm thù những kẻ đang gieo rắc sợ hãi trong trường học. Không có hành động nào đồi bại xấu xa cho bằng, ngắt những mầm xanh đang lớn lên.

*

Sợ hãi là kẻ thù khốn kiếp nhất và mạnh mẽ nhất của đời sống. “Chỉ khi không sợ nữa chúng ta mới bắt đầu sống” (Dorothy Thompson)

*

“Chẳng có gì trên đời đáng để sợ. Chúng ở đó, để chờ được hiểu.” (Marie Curie)

Tại sao lại phải sợ? Không có đường rầy nào cả: nếu có, hãy phá chúng đi. Đừng đóng hộp mặt trời. Đừng ngắt mầm xanh. Hãy BIẾT. BIẾT sẽ xóa tan sợ hãi.

BIẾT bình yên đón nhận tự do

Tags: pham hoang khoa, candy nguyen, tình yêu thần chết, nhattao mua ban bb, giới tính thứ ba being 17, gaigoi zalo, hội les, tim gay quan 6, anime hoc duong tinh yeu, những cách quan tâm người yêu, tôi đã nhận lời cầu hôn từ kẻ phản diện, ung dung facebook cho may tinh, cuoc song hon nhan khong hanh phuc, tìm phụ nữ độc thân có số điện thoại, nguoi mau nam dong tinh, stt mệt mỏi về gia đình, trọng sinh chi sắc hôn nhân, vietsingles, bệnh viện nhi đồng 1 khoa tâm lý, nguyễn mỹ duyên, doc truyen 365 ngay hon nhan.

Chuyển lên trên