“ĐAU HƠN SỰ PHẢN BỘI, ĐÓ CHÍNH LÀ SỰ THAY ĐỔI”. “AI RỒI CŨNG SẼ ĐỔI THAY, CHỈ LÀ NHANH ĐẾN MỨC CHOÁNG VÁNG, HOẶC CHẬM ĐẾN MỨC KHÔNG NHẬN RA…” (AI RỒI CŨNG KHÁC)
Anh xin tôi cho anh một cơ hội được yêu thương, anh hứa sẽ đem đến cho tôi niềm vui và hạnh phúc.
Nhưng những kỉ niệm ngọt ngào chẳng tiếp diễn được bao lâu mà khoảng thời gian chìm trong suy tư và những giọt nước mắt lại dài miên man đến vô tận.
Anh từng nói, anh không muốn tôi chịu thiệt thòi, nên anh sẽ yêu tôi nhiều hơn tôi yêu anh, lúc nào cũng vậy và mãi mãi về sau.
Thời gian qua, tình cảm tôi trao anh càng ngày càng lớn, còn anh thì ngược lại…
Anh từng nói với tôi rằng anh không muốn tôi phải suy nghĩ điều gì, cũng không muốn thấy tôi phải thay đổi mình vì anh, nên anh sẽ thay đổi, thay đổi tất cả vì tôi, để tôi được hạnh phúc.
Và rồi anh cũng thay đổi, thay đổi tất cả những điều tốt đẹp anh có lúc ban đầu. Chỉ để lại sự vô tư đến đau lòng… còn tôi, người lẽ ra không cần đổi thay, lại đánh mất chính mình vì yêu anh.
Cuối cùng, sau tất cả, tôi vẫn yêu anh nhiều hơn, vẫn vì anh mà chấp nhận nhiều hơn, chịu đựng nhiều hơn và cả… thay đổi nhiều hơn.
Ai rồi cũng khác, cả tôi và anh đều khác, sự khác nhau lệch nhịp và trái chiều đã dẫn chúng tôi, mỗi người về một hướng. Từng chút một, đến khi nhận ra thì cũng đã đi dược cả một đoạn đường quá xa rồi…
Có lẽ anh vô tư đến mức không nhận ra sự đổi khác đó. Còn tôi lại không đủ sức để làm cho anh hiểu. Cũng chẳng thể bỏ con đường mình chọn mà chạy theo anh. Để rồi, hai người xa nhau như một lẽ tất nhiên.
“Đau hơn sự phản bội, đó chính là sự thay đổi”. “Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc chậm đến mức không nhận ra…”
Trong tình yêu, nếu có một người phản bội bằng cách yêu một người khác, thì có lẽ người còn lại sẽ chỉ đau một lần rồi thôi, có lẽ sẽ sớm quên đi một người không xứng đáng, có lẽ sẽ dễ dàng nguôi ngoai để đón nhận hạnh phúc mới cho mình… Nhưng, sự đổi thay từng ngày thì chẳng có tội lỗi, chẳng có gì để phải oán thán hay trách móc, đơn giản vì chính họ ít nhiều vẫn còn yêu ta, chỉ là không được như ta mong muốn.
Những nỗi đau dai dẳng bao giờ cũng sâu thẳm và da diết hơn. Ta chọn cách im lặng nhìn cuộc tình trôi xa, ta mặc giao yêu thương cho số trời mà chẳng chọn níu kéo lấy nhau. Có duyên nhưng chẳng giữ, còn yêu nhưng lý trí quá nhiều, không ai muốn vì ai mà cố gắng, không ai đủ can đảm để làm lại thứ đã sắp vỡ vụn. Cứ thể chấp nhận như một lẽ tất nhiên, để rồi nhìn lại yêu thương trong tiếc nuối.
Nhưng rồi ai cũng sẽ quên đi, ai rồi cũng sẽ khác… chúng ta đều sẽ khác từng ngày trên chính con đường mà ta đã chọn. Không ân hận và không nuối tiếc, vì đã chọn chia xa, ta phải theo nó đến cùng, phải có trách nhiệm với quyết định ấy, dù đúng dù sai.
Đừng giữ mãi những đau buồn đã qua, hãy lưu lại những phút giây đẹp đẽ. Anh hãy sống cho những gì anh chọn, sống thật tốt cho tương lai. Và ở một nơi nào đó, luôn có một người ầm thầm dõi theo anh…
Không đến được với nhau, cứ cho đó là định mệnh. Và định mệnh, sẽ lại mang cho chúng ta những con người mới…
Hi vọng, chúng ta, đều sẽ khác, tốt đẹp hơn, trưởng thành hơn để giữ lại những yêu thương bên mình…
-ThuThuy.chuyendoisong-