Có một người bạn hỏi tôi “Nếu bây giờ thấy tao đang đánh nhau với một thằng khác thì mày làm gì?”. Tôi trả lời “Tao sẽ lao vào đánh thằng kia, rồi hai thằng cùng chạy”.
Tôi không có ý định bàn về đạo đức hay cách đánh nhau ở đây, đó là một ví dụ giả định mà tôi gọi là tình anh em. Trong hoàn cảnh thấy bạn mình bị đánh, chưa cần biết đúng sai, lẽ thường tôi đứng về phía bạn mình, cần cứu bạn mình trước đã. Trong một cuộc đo ván giữa hai người đàn ông cách tốt nhất để kết thúc là cho một người mệt lử, đó cũng là cách tốt nhất để cứu cả hai kẻ đang hăng máu.
Đàn ông có thể độc thân nhưng không thể thiếu những bằng hữu. Đó là những người anh em có thể uống say mèm với bạn vì bạn thất tình tối hôm trước, sáng mai vui vẻ chia đôi gói mì. Đó là người anh em trước mặt chẳng bao giờ nói được một câu tử tế nhưng chiều về dúi vào tay tờ trăm ngàn tiền ăn.
Tình bằng hữu chẳng cần một ràng buộc trách nhiệm dân sự, chẳng cần nghi thức, không hứa hẹn nhưng luôn cạnh nhau những lúc khốn đốn nhất (tôi dùng từ khốn đốn thay khốn khó).
Nên, có được người bạn tốt không phải là một điều may mắn, nếu chúng ta không có “cách chơi tử tế” thì khó lòng giữ được những người tốt ở bên cạnh chúng ta lâu dài.