Bóng nhỏ liêu xiêu đổ dài trên con đường nắng gắt. Bụi Sài Gòn ngập trong phổi nó, tràn ngược dọc lên hai bên khí quản mang theo những cơn ho sặc sụa kéo dài. Ngày chào đời, chắc có lẽ nó cũng trắng hồng hào như bao bé trai khác nhưng nay nước da đó đã ngả màu cháy nắng.
‘’Chú, chú mua vé số đi chú! Vé số chiều xổ trúng đặc biệt cưới vợ chú ơi!’’.
‘’Tao già dữ vậy sao mày?’’.
‘’Anh, anh mua giùm em tờ vé số nha?’’. Nó trở mặt còn nhanh hơn đàn bà đổi tính.
Thôi thì anh cũng mua, biết đâu trúng thì có tiền cưới vợ thật, dù chưa tìm ra người để cưới. Kết thúc một khúc nhạc dạo vui cho một câu chuyện đời không dài, nhưng đủ buồn. Nó là con của một thằng nghiện và ông chủ quán café còn đồn mẹ nó làm điếm. Ổng nói con điếm đó nay hết sức lao động rồi, nằm nhà giặt giũ, nấu cơm. Còn nó, cái thằng bé mười hai tuổi ấy phải lao động hàng ngày, kiếm tiền, nuôi thân và nuôi mẹ.
Anh nghĩ ổng nói đúng hết, trừ mỗi việc gọi nó là ‘’ thằng bé’’, anh nghĩ nó là đàn ông. Đủ đàn ông rồi. Trưởng thành rồi. Mọi người quen việc đánh giá cái sự trưởng thành bằng số tuổi sinh học. Anh thì không nghĩ vậy.
Hàng ngày, hàng trăm, hàng ngàn thằng được gọi là đàn ông ở xã hội ngoài kia, lớn hơn nó cũng mười mấy tuổi đời,sáng cúp học café, trưa chiều lang thang quán net đánh game, tối lại bar, pub, gái gú. Cha mẹ của mấy thằng được gọi là đàn ông ấy có khi còn hàng ngày vác cuốc ra đồng.
Và rồi tụi nó còn cho mình là đàn ông khi chở người yêu đi nhà nghỉ hàng đêm?