Vietdate - Hẹn hò online, tìm người yêu an toàn, nghiêm túc và hiệu quả

Đầu thu, tiết trời dần chuyển …

Đầu thu, tiết trời dần chuyển mùa. Dọc con phố quen, cái bỏng rát của mùa hè dường như đã bị bôi xóa gần hết. Có chăng, chỉ còn vương lại chút ít trên những tán cây vàng cháy xác xơ. Tôi rảo bước giữa cái khung cảnh sầu thảm ấy rồi ôm nỗi cô đơn vô cùng của mình bước vào quán cũ, ngồi xuống chiếc bàn quen thuộc, và ngắm nhìn dòng người qua lại trong cơn gió vô hình của mùa thu. Cứ thế, từ từ từng chút một, nỗi cô đơn của tôi dần hòa vào cái tấp nập vô tình trước mắt. Nó quyện lẫn với hương cà phê và xoáy từng nhịp, từng nhịp vào những góc ký ức cũ,rồi lật mở hết mọi trang kỷ niệm tôi hằng chôn giấu lâu nay. Những kỷ niệm, mang trong mình vết dấu của mùa thu.

Hôm ấy là một ngày đẹp trời. Một ngày cuối hè với thời tiết vô cùng dịu dàng, ánh nắng không gay gắt và trên con đường bụi mù, những tán cây tỏa ra hương thơm êm dịu, trong lành đến vô vàn. Một ngày nắng dễ thương, đến mức có thể làm cho bất kỳ kẻ khó tính nào cũng phải mỉm cười. Ngày hôm đó, cũng là lần đầu tôi gặp cô ấy.

Chúng tôi vốn dĩ đã biết nhau từ lâu, qua facebook. Một vài cuộc nói chuyện không đầu không cuối, một vài comment châm chọc vui đùa. Không quá thân thiết, nhưng như bạn thấy đấy, đủ để tôi nhận ra khi cô ấy vén một bên mái tóc ngắn, rồi mỉm cười ngồi xuống bên cạnh trên chiếc ghế cuối cùng của chuyến bus. Phải mất một lúc, khi đã gạt hết những ngượng ngùng và lấy đủ can đảm, tôi mới dám mở lời. Và như thế, trên suốt chặng đường về và cả trong những giấc mơ, nụ cười tựa như ánh sáng ấy nhẹ nhàng in một vết dấu chẳng thể phai nhạt vào trong tâm trí của tôi.

Như một kẻ ngốc, cứ vào khung giờ quen thuộc, là tôi lại có mặt ở điểm chờ xe bus và đợi. Đợi để nhìn thấy, đợi để được nói chuyện và cười đùa với cô ấy.

“- Lại gặp cậu rồi.

– Cậu có thể gọi đây là định mệnh.”

Vẫn là nụ cười ấy, nụ cười có thể theo ta vào cả giấc mơ. Hình như, người ta gọi đó là tuơng tư.

Chúng tôi dần trở nên thân quen. Thời gian bên nhau dài hơn, còn khoảng cách giữa hai tâm hồn thì từ từ ngắn lại. Mùa thu của tôi là cô ấy. Là những con đường tưởng như vô tận không điểm dừng. Là góc phố nơi hai đứa nghỉ chân, rồi ngước mắt lên ngắm nhìn lá và gío khiêu vũ trong cái se lạnh của buổi sớm. Là bất chợt, nhận ra rằng đôi bàn tay đã tìm thấy nhau, còn những khao khát yêu thương kia không còn kêu gào. Là khi hai tâm hồn cô đơn tìm được sự đồng điệu. Chúng tôi cứ nắm tay nhau như thế, và dạo bước trong cái vĩnh hằng êm đềm ấy.

Nhưng dù có thân quen đến đâu, con người ta cũng có những bí mật chỉ nên giữ riêng cho mình. Và điều duy nhất tôi biết chính xác, là bài hát yêu thích của cô ấy. Melancholy của Mr.Siro. Nó âu sầu, giống như đôi mắt của cô vậy. Đôi mắt buồn đến mức, làm cho tôi cảm tưởng như có thể vẽ hết cả một mùa thu vào trong những long lanh sâu thẳm ấy. Nụ cười mang màu của nắng, nhưng đôi mắt lại mang màu của mây.

“- Thu có màu gì cậu biết không ?

– Tớ không.

– Nó có màu của tình yêu. Thu, nhuốm màu chia ly.”

Tôi cứ bên cô ấy như vậy, không tiến thêm, hay có bất kỳ ý định gì. Thằng bạn cùng phòng luôn đặt câu hỏi và nghi ngờ về mục đích của tôi. Nhưng thực sự là vậy. Cô tựa như một tách cà phê đen không đường, thơm và đậm hương, nhưng tôi lại không hề muốn uống. Có thể tôi sợ đắng, có thể tôi sợ rằng mình sẽ đặt xuống ngay khi vừa nhấp môi. Hoặc đơn giản hơn, cứ để nó ở bên cạnh, rồi nghe hương thơm êm dịu thấm vào từng giác quan, để thấy lòng mình thanh thản đến vô cùng. Như thế, với tôi, đã là đủ tốt.

Trong cuộc đời này, chúng ta, rồi ai cũng sẽ gặp một người như vậy. Một người mà ta không thể yêu, nhưng lại không bao giờ muốn để mất.

Một ngày đẹp trời, hai chúng tôi ngồi đối diện nhau ở nơi quán quen, nơi ngày xưa cô và người yêu cũ vẫn thường hò hẹn. Ở góc bảng ngay cạnh chỗ tôi, là bức ảnh hai người. Chàng trai đeo kính, mái tóc bù xù nhưng khuôn mặt rất có nét. Và ánh mắt của cả hai hoàn toàn vui vẻ, hạnh phúc.

“- Có một người, vừa ngỏ lời. Tớ đang phân vân.

– Nếu trái tim cậu đã có thể yêu trở lại. Đừng ngại ngần. Mà người đó có gì đặc biệt làm cậu để ý đến thể?

– Anh ấy không ngốc như cậu.”

Ly của tôi dần dần nguội ngắt.

Tối hôm ấy, tôi đã nhờ thằng bạn thụi cho vài quả thật mạnh ngay giữa mặt. Tôi đã mất cô ấy rồi. Dù tôi biết rằng điều này sẽ xảy ra, dù tôi phải nhận lấy một nỗi đau thế xác thâm tím mặt mày, tôi vẫn thấy trong tim mình có điều gì đó rạn vỡ. Nỗi đau phải xoa dịu bằng nỗi đau. Nhưng đôi khi đau đớn là không đủ.

Vì có những âm thanh, ta nghe thấy đấy, nhưng không thể trả lời. Vì có những người, ta trân trọng vô cùng, giống như báu vật vậy, nhưng không bao giờ có thể sở hữu. Vì, vì một điều mơ hồ mà ta sợ hãi.

Cuộc sống là thế, không chỉ đơn thuần phụ thuộc vào sự lựa chọn. Nó phụ thuộc vào kết quả.

….

……

……..

Ngày đông, trời đầy gió. Hàng cây trước quán cũ trơ trọi không chút lá. Tôi gọi một ly đen nóng và đưa lên miệng. Hơi đắng khi chạm môi rồi tan vào trong miệng. Run rẩy nơi đầu lưỡi và ngấm dần, êm dịu trong từng cánh mũi. Mọi thứ hòa quyện lẫn nhau, hoàn hảo đến dồn dập, làm nước mắt tôi tuôn rơi ướt đẫm cả gò má. Tôi lau khô những xúc động bất chợt ấy rồi quay nhìn sang phía bên tay phải. Tấm ảnh cũ vẫn còn đó nhưng đã bị dính đè lên bởi một mẩu giấy nhắn với nét chữ thân quen.

“Điều gì làm chúng mình bỏ lỡ nhau, cậu nhỉ? Tớ vẫn luôn tự hỏi như thế, mỗi lần quay lại nơi này, ngồi nhìn từng dòng xe tấp nập không có điểm dừng. Tớ tự hỏi, mối quan hệ của chúng ta, vốn dĩ là gì ? Đã bao lần thử đặt tên cho nó, nhưng chẳng khi nào nhận được câu trả lời từ phía cậu. Rồi cậu biết không, cậu sẽ đánh mất tớ thôi. Mãi mãi.”

Tôi lấy bút, ghi lên mảnh giấy xé vội từ cuốn sổ tay.

“Tớ luôn biết, mùa thu có màu của chia ly. Và đến hôm nay, tớ biết thêm một điều, mùa đông có màu của tiếc nuối. Mãi mãi.”

Rồi lại im lặng, và xé đi.

Hè qua, thu tới. Rồi thu qua, đông tới. Mãi mãi.

-by Lucas.

Vietdate App

Please follow and like us:
Chuyển lên trên