Vietdate - Hẹn hò online, tìm người yêu an toàn, nghiêm túc và hiệu quả

Nàng ngồi đó, trong lòng là co…

Nàng ngồi đó, trong lòng là con Minion bằng bông to xụ, rồi đưa cả năm ngón tay vào mái tóc rối bù của tôi mà nhăn nhó.

“- Dạo này trên đầu anh nhiều tóc sâu vậy. Trông bớt đẹp trai đi nhiều lắm rồi đó.

– Có lẽ tại anh già rồi.” Tôi cười lớn, còn nàng thì nhíu đôi lông mày lại, tỏ ý không vừa lòng chút nào.

“- Già thì có gì vui cơ chứ. Anh không sợ già hay sao ?

– Không hề. Đàn ông càng già càng quyến rũ. Anh chỉ sợ lớn thôi.”

Tiếp tục là một cái nhíu mày, nhưng lần này là một vẻ mặt ngơ ngác, dễ thương đến tội. Tôi ngồi dậy, vuốt ngược mái tóc ra phía sau, nhìn sâu vào đôi mắt nàng, rồi khẽ mỉm cười.

“- Cô bé à, em biết không ? Với anh, già và lớn lên là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Già đi là sự sự lớn lên về thể xác, là sự thay đổi có thể nhìn thấy từ bên ngoài. Nhưng lớn lên thì khác, nó bao gồm cả sự thay đổi về tâm hồn, thay đổi về suy nghĩ của em với mọi thứ xung quanh . Kiểu như, một ngày em bước ra ngoài, bỗng thấy cái cảm giác mọi vật xung quanh em không còn là nó nữa, mà đã thay đổi hoàn toàn. Mấy tháng nữa, khi em chính thức bước chân vào cổng trường Đại Học, em sẽ hiểu.

– Em không muốn mọi thứ xung quanh em thay đổi chút nào. Như thế quả thật là đáng sợ.

– Nó vẫn thế thôi, người thay đổi là em. Cách em nhìn mọi vật thay đổi. Em sẽ nhìn cuộc sống theo một góc khác, để thấy những mặt khác của vấn đề .

– Nếu lớn lên là như vậy, thì em ghét điều đó.

– Ghét hay không, ta vẫn phải chấp nhận thôi. Mọi thứ trong ta sẽ lớn lên. Và đó là hệ quả tất yếu của thời gian.

– Tất cả ? Vậy em không giữ được cho riêng mình chút gì sao?

– À, em yên tâm, có những thứ sẽ không bao giờ lớn lên. Như cái lưng thứ hai của em chẳng hạn.”

Khuôn mặt của nàng đỏ bừng, rồi cầm cả con thú bông đập liên hồi vào người tôi.Ngồi im chịu trận một lúc, tôi vòng tay qua và dịu dàng ôm nàng vào trong tay. Từ từ nằm xuống, nàng áp đầu vào ngực tôi rồi ngước đôi mắt lên hỏi.

– Nhưng nếu như vậy, tại sao anh lại sợ lớn lên?

Ừ nhỉ, nếu chỉ có như vậy, tại sao tôi lại sợ lớn lên? Tựa lưng vào tường, tôi nhìn qua lớp cửa kính của quán cà phê xuống con đường vắng vẻ phía dưới, rồi chìm trong những trầm ngâm bất chợt ấy.

Đã bao giờ em có cảm giác giống anh? Cái cảm giác, khi anh cố thử cúi xuống cho ngang với tầm nhìn của một thằng nhóc 10 hay 15 tuổi, anh cũng không thể nhìn thấy điều anh đã từng nữa. Là mất mát, một thứ cực kỳ quen thuộc, mà đột ngột vô cùng, đến mức không thể thở nổi. Cái cảm giác, có thể khiến cho những dây thần kinh của anh trở nên tê dại . Sự sợ hãi không thể diễn tả thành lời, khi những thứ thân quen ở xung quanh đã bị thay thế. Bởi những tạo vật giống y hệt, nhưng lại không còn là thứ mà ta từng biết.

Anh vẫn nhớ như in mấy ngày trước, khi anh trở về quê ngoại sau một thời gian dài đi học xa nhà. Anh đứng ở nơi cũ, ngắm nhìn con kênh trong lành đã cùng anh vui đùa suốt dọc chiều dài thơ ấu. Vẫn là làn nước lấp lánh mỗi sáng mùa hè, anh cùng với chị gái đắm mình vào rồi cùng nhau lục tung hết những ngóc ngách bí ẩn, khám phá cả một hệ sinh thái kỳ diệu và mới lạ . Vẫn là những long lanh sâu thẳm, nơi anh cùng bạn bè xuôi mái chèo dọc theo đôi bờ đầy cỏ dại thơm mát mùi mưa. Con kênh ngày xưa, với anh là thích thú, là yêu dấu, là cả một mùa hè phấn khích và hoang dại. Bây giờ, trước mắt anh, nó là nguy hiểm, là ướt át và bẩn thỉu. Anh sợ, sợ cái cảm giác , nhận ra mình không bao giờ có thể nhảy xuống chơi đùa như trước, không bao giờ có thể đắm chìm trong những mát lạnh thơ dại ấy nữa.

Không, anh không còn có thể thể tìm lại những xúc cảm tinh khôi thuở ban đầu đó thêm một lần.

Rồi có những lúc, em biết không, anh nhận ra rằng mình không bao giờ có thể hiếu hết được bất cứ điều gì, kể cả bản thân mình. Anh vẫn nhớ, ngày anh còn nhỏ, được dạy rằng 1+1=2 còn 1-2 là phép toán vô nghĩa. Lớn hơn anh được học về số âm, số phức để biến mọi thứ trở thành có nghĩa. Anh được dạy quá nhiều thứ, phải học hàng trăm điều, và trớ trêu thay, những thứ ấy lại khiến anh loay hoay và hoang mang. Để rồi bây giờ, anh không biết lấy gì để phân biệt đúng sai. Không biết lấy gì để làm điểm tựa cho sự chọn lựa của mình nữa. Anh chẳng thể tin tưởng được một ai, chẳng thể trao hết cả tâm tư, nỗi lòng của mình cho bất kỳ ai thêm một lần. Tri kỷ đã trở thành một từ xa vời. Anh tự đưa lên khuôn mặt mình một chiếc mặt nạ vô hình rồi bước ra ngoài dòng đời vô tình tấp nập, hòa vào cái dòng chảy gỉa dối lấp loáng không có điểm dừng ấy.

Mọi thứ, không khi nào rõ ràng và đơn giản được nữa.

– Vậy thì, làm thế nào để em biết khi nào mình lớn lên? Em sẽ tránh xa nó ra.

– Haha. Em không thể tránh được đâu. Em sẽ phải sai lầm, sẽ phải thất bại. Và lúc ấy, là lúc em lớn lên.

Em sẽ sai lầm, nhưng đâu có sao. Thất bại hoàn thiện bản thân chúng ta. Nó làm ta thay đổi cách suy nghĩ và cho ta kinh nghiệm để thành công.

Thất bại khiến ta thất vọng, mất niềm tin. Nhưng nó dạy ta rằng ,cuộc sống này, chỉ có cố gắng là không đủ.

Thất bại là người thầy, sẽ dạy em làm sao để trưởng thành. Là cha mẹ, yêu thương em một cách nghiêm khắc, cho roi cho vọt. Để rồi em sẽ bước ra ngoài kia, tự mình trải nghiệm những sai lầm ấy, rồi tự đứng lên. Tự viết lên câu truyện và tìm ra chân lý của chính mình.

Và sau tất cả, em sẽ nhìn lại, giống anh bây giờ,rồi mỉm cười. Vì biết rằng mình đã từng sống, từng yêu thương một cách trọn vẹn vô cùng.

…..

…..

Tôi dừng lại, nhận ra nàng đã say ngủ từ lúc nào. Ngoài trời, từng hạt mưa rì rào đập vào khung cửa kính cùng với tiếng thở đều đều của nàng chậm rãi hòa vào nhau, khiến không gian trở nên yên bình đến lạ. Tôi nhìn nàng, rồi tự hỏi, không biết đã bao lâu rồi mình chưa có một giấc ngủ êm đềm đến tinh khôi giống như thế này. Có lẽ, đã từ rất xa rồi. Khi mà quá nhiều suy nghĩ phức tạp quấn lấy tâm trí, quá nhiều toan tính ôm chặt những thanh thản trong tâm hồn, tôi đã không còn có thể nằm dài ra, nhắm mắt lại mà chìm vào trong những mơ hồ đẹp đẽ, để tâm hồn được ngơi nghỉ hoàn toàn. Đưa tay vuốt ve mái tóc xanh yêu dấu, tôi mỉm cười rồi hít một hơi thật sâu cho hương cà phê thư giãn mọi giác quan, cúi xuống hôn nhẹ lên đôi má ửng hồng của nàng rồi thì thầm bên tai.

“Ngủ ngon em nhé, khi mái tóc vẫn còn xanh. Khi ngây thơ vẫn còn nguyên vẹn.

Ngủ đi em, khi vẫn còn tươi trẻ.”

By Lucas.

Vietdate App

Please follow and like us:
Chuyển lên trên