Sẽ…
“Khi người lỡ bước qua nhau
Sẽ có kẻ dại khờ tự hỏi lòng sao mùa thu lá đỏ
Sao ngoài kia mưa giăng thác đổ
Sao người lại quên?
Khi người lỡ bước qua nhau
Thỉnh thoảng buồn hơn một vòng tay ôm vào khoảng trống
Nỗi cô đơn trở nên dài và rộng
Ai đánh rớt nụ hôn đầu khi qua phố thong dong
Khi người lỡ bước qua nhau
Dấu chân quen lặng chìm trong cơn mưa buổi sớm
Có kẻ gào lên rằng lãng mạn chỉ là điều dị hợm
Tình yêu đã vỡ rồi, “nhặt lại làm gì cho xước nữa bàn tay”
Khi người lỡ bước qua nhau
Tình cờ mắt chạm nhau rồi lướt đi nhanh – vô tình quá đỗi
10 năm, 20 năm hoặc nhiều hơn là một đời lặn lội
Sẽ tiếc lúc ý chẳng kịp vẫy tay chào
Khi người lỡ bước qua nhau
Hai người cùng quay lưng đi
Nhưng sẽ chỉ có một bờ vai run lên rồi bật khóc
Sẽ chẳng ai vỗ về, chẳng ai hôn lên tóc
Chẳng ai thủ thỉ rằng : Ngủ ngoan nhé – ngày xưa”
Khuyết danh.
-by Lucas.
Đêm rồi nhỉ ?