Vietdate.org-Hen ho, tim nguoi yeu an toan va nghiem tuc

– Vẫn học Y đấy hả ?

– Dạ, lúc…

– Vẫn học Y đấy hả ?

– Dạ, lúc đầu em tính làm giáo viên như cô cơ. Nhưng cuối cùng thấy không có năng khiếu sư phạm nên thôi ạ.

– Mày mà làm giáo viên có mà hỏng cả một thế hệ.

Cô nói rồi hai cô trò cùng cười. Cô là giáo viên chủ nhiệm cấp ba của tôi, và nếu không có cô chắc giờ tôi vẫn là một thằng lông bông sống không mục đích. Cô xoa đầu đứa học trò ngỗ nghịch ngày nào rồi nở một nụ cười với nếp nhăn hằn cả khóe mắt.

– Trường mình giờ nhiều giáo viên mới cô nhỉ, có giỏi không ạ?

– Người ta giờ chỉ quan tâm chuyên môn. Có đứa giỏi đứa dốt. Nhưng chưa thấy đứa nào có tâm. Cô chẳng trách, cái nghề này nó bạc lắm.

– ….

– Mà khoan, hôm nay đâu phải ngày nghỉ. Mày lại trốn học đến thăm cô đấy à.

– Em đến học cô còn gì nữa.

– Cái thằng, đứng yên đầy đợi cô.

Cô đi rồi quay lại với cái roi mà hồi xưa vẫn dùng để đánh tay tôi mỗi lần trốn học. Cái roi đã sờn cũ với những vết dấu bạc màu của cả một thời nông nổi.

– Xòe tay ra.

– Em lớn rồi mà cô còn định đánh à ?

– Cô trao lại cái roi này cho mày. – Cô vừa nói vừa đặt nó vào tay tôi. – Giờ mày lớn rồi, sai lầm của mày thì tự mày phải chịu. Việc trừng phạt mày cũng do chính bản thân phải làm, cô với bố mẹ sao mà ở bên lo cho mày mãi được. Mày sai, mày buồn một thì cô buồn mười, nhớ chưa ?

Đàn ông ít khi khóc, vì nước mắt chỉ được rơi vào những thời khắc xứng đáng. Nhưng chẳng hiểu sao, lúc nhìn xuống thấy cô ngày nào giờ đã già đi nhiều, lại thấy khóe mắt mình cay cay.

Cô ơi, cô phải sống thật lâu để dạy dỗ chúng em, cô nhé ?

Vietdate App

Please follow and like us:
Chuyển lên trên