chatvietfull | Vietdate là trang web hẹn hò online phi lợi nhuận giúp các bạn dễ dàng tìm được nửa kia của mình trong Tìm người yêu, hẹn hò online, Tìm bạn bốn phương, kết bạn bốn phương, ehenho trực tuyến.

chatvietfull - tho tinh yeu hanh phuc


Chỉ khi đau buồn, cô đơn thì anh mới tìm đến bên em, vậy thì em không cần thứ tình yêu tạm bợ này.

phu nu thuc te dan ong phat cuong, chatvietfull thế nào là yêu thương con người

For a moment I thought I was important but maybe I was wrong.

Tình yêu có hàng nghìn cách để bắt đầu, có hàng trăm lý do để chia tay, chatvietfull.

đàn ông tuổi mùi, phim nơi tình yêu dậy sóng.

Thứ không cần, có tốt đến đâu cũng là rác.

chatvietfull, Vốn dĩ anh không tin vào tình yêu chân thành, không có vật chất là có thật cho đến khi anh gặp được em.


Ludwig van Beethoven và bức thư tình tuyệt vọng

Ludwig van Beethoven là nhà soạn nhạc vĩ đại của lịch sử âm nhạc, với một cuộc đời nhiều thăng trầm, có đỉnh cao của thành công, nhưng cũng có những nốt trầm giữa cuộc đời nhiều cơ cực. Suốt cuộc đời mình, từ khi trưởng thành, thăng hoa với những tuyệt tác đến khi bị điếc, bệnh tật và qua đời, Beethoven luôn là một người sống khép kín. Ông không có vợ, và dù được nhiều phụ nữ đem lòng ngưỡng mộ, Beethoven luôn giữ đúng cung cách của một người đàn ông quân tử.

Nhiều thế hệ yêu quý Beethoven tò mò về đời sống tình cảm của ông, nhưng dường như những thông tin có được đều không được chứng thực.

Người đời sau nói rằng ở tuổi ngót nghét 40, Beethoven đã đem lòng yêu mến cô gái trẻ xinh đẹp Theresa de Brunowick người Hungary. Sự trẻ trung, ngọt ngào và những lời động viên của cô đã truyền nhiều cảm hứng đến nhà nhà soạn nhạc này. Ông đã sáng tác Bản giao hưởng số 6 Đồng quê với tất cả tình cảm dành cho cô gái trẻ. Tuy nhiên, khi mạnh dạn ngỏ lời cầu hôn và mơ về một cuộc sống hạnh phúc mãi mãi về sau, Beethoven mới ngỡ ngàng nhận ra tình cảm mà cô gái dành cho ông bấy lâu nay chỉ là sự ngưỡng mộ, kính mến thuần túy. Theresa kiên quyết khước từ lời cầu hôn của Beethoven, khiến trái tim ông tan vỡ, sụp đổ. Và từ đó về sau, Beethoven càng khép mình hơn đối với chuyện tình cảm.

Đến sau khi ông mất, người ta mới tìm thấy một bức thư tình mà nhà soạn nhạc này đã viết, không rõ năm tháng, cũng chẳng đề tên thật của người nhận, chỉ vẻn vẹn dòng chữ “dành cho tình yêu vĩnh cửu”. Nàng thơ của Beethoven là ai mà tại sao bức thư tình này lại chất chứa nhiều yêu thương và cả những nỗi đau đến thế? Và vì sao khi viết xong rồi, nhạc sĩ vẫn không gửi đi, mà giữ lại trân trọng bên cạnh những bản nhạc của mình?

Đây là câu hỏi vĩnh viễn không có lời đáp, nhưng qua bức thư, người yêu mến Beethoven đã một lần yêu thương cháy bỏng và tuyệt vọng.

Thiên thần của tôi, cuộc sống của tôi…

Tại sao nỗi đau này cứ mãi quẩn quanh. Tình yêu của chúng ta liệu có thể kéo dài mãi mà không cần trải qua những đau thương hay không? Em có thay đổi được sự thật này chăng, sự thật em không phải trọn vẹn thuộc về tôi, và tôi cũng chẳng thể nào có nổi chính bản thân mình.

Chúa ơi! Hãy nhìn vào thiên nhiên tươi đẹp và nói với chính mình rằng, chừng nào em còn nghĩ, còn quan tâm đến tôi, nghĩa là chúng ta còn bên nhau.

Chúng ta sẽ còn gặp nhau nữa, phải không? Bởi tôi chẳng thể nào tiếp tục chỉ gặp em trong giấc mơ, trong suy nghĩ và cả trong những ảo tưởng huyễn hoặc. Trái tim tôi ngập tràn những điều muốn nói với em – A! Có những khoảnh khắc khi tôi chợt cảm thấy những lời nói chẳng là gì cả, chỉ còn lại em, tình yêu chân thật nhất, tài sản vô gia duy nhất. Chúa ơi, người nên đem đến cho chúng tôi những khoảnh khắc mãi về sau – những điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời này.

Mãi yêu và trung thành với em

Ludwig van Beethoven

gái gọi đồng xoài - chatvietfull

Vietdate, Tìm người yêu, Tìm bạn bốn phương


Ưa nhin một chút. Không đòi hỏi nhiêu., chatvietfull

Anh có tin rằng những người yêu nhau cho dù có khăn, trắc trở thì cuối cùng họ đều sẽ trở về với nhau không? Vậy anh với em cùng chứng minh cho điều ấy nhé!.

chatvietfull, Tìm một nguoi hieu mình chia se trong cuoc song . Chân thành., Ưa nhin một chút. Không đòi hỏi nhiêu..

tình yêu và sự nghiệp, đơn giản,, Chào các bạn, mình tên M.. sinh sống và lv tại Tphcm.Hiện mình độc thân là nvvp rất vui được làm bạn trò chuyện tìm hiểu nhau qua trang này, Tôi là 1 người hay cười,vui tính,dễ gần,dễ mến.Tôi biết quan tâm chia sẻ,biết yêu thương,biết trân quý những gì tốt đẹp trong cuộc sống ! Sẽ hiểu nhiều hơn nếu ai đó thực lòng gần gũi tôi.Tôi là một người phụ nữ đang mong chờ một hạnh phúc trọn vẹn !.

Vì em anh sẽ làm tất cả mọi thứ và ở bên cạnh em.

Có người đau khổ, người thấy hối tiếc về thanh xuân, kỷ niệm đã có với nhau.

Hạnh phúc trong tình yêu không phải những điều to lớn mà là cùng nhau cố gắng vì những điều nhỏ nhặt nhất.

Để đạt được cái gọi là hạnh phúc phúc cần một chút can đảm, cần 1 chút lòng tin và cần nhiều hơn sự cố gắng.

Tìm một nguoi hieu mình chia se trong cuoc song . Chân thành., Em ở Long Thành ngay sát Saigon, làm việc văn phòng trong khu công nghiệp. Công việc về bên thương mại xuất nhập hàng hóa, thật là khá bận với công việc suốt cả tuần., chatvietfull, tâm lý trẻ 4-5 tuổi, nhửng đường xưa phố cũ, có công việc .chưa có gia đình .hộ khẩu sài gòn.

trai tim son la - chatvietfull


i như trong thánh kinh: hôm nay trời nắng ấm. Và cũng i như trong thánh kinh: hôm nay hắn viết, về sợ hãi.

Người ta sợ gì nhất? Sợ chết, sợ mất mát, sợ dối trá, sợ tổn thương, sợ vô cảm? Có mười ba tỉ nỗi sợ. Nhưng hôm nay, hắn muốn mổ banh ba nỗi sợ cực kì tréo ngoe, cực kì tinh vi, cực kì khủng khiếp: sợ bình yên, sợ đón nhận, và sợ tự do.

*

Ai cũng gào lên hãy cho tôi bình yên! Tôi muốn được yên ổn! Ha! Hãy cho họ yên ổn, và 5 phút sau họ vứt ngay yên ổn vào thùng rác. Họ sợ bình yên như sợ hủi.

Hắn ở Huế, bạn đến nhà chơi bảo: Huế buồn quá anh ơi, chẳng có gì cả. (Có gì là có gì, mới được?) Một bạn khác, ở Sài Gòn, than thở: anh thật may mắn khi ra khỏi thành phố. Em ở trong này thật ngột ngạt khó chịu. Hắn hỏi: sao em không đến một nơi trong lành dễ chịu hơn? Bạn nói: Em cũng thích ở Nha Trang, hay Đà Lạt, nhưng em không biết làm gì ở những nơi như thế cả. (Làm gì là làm gì, mới được?)

Bình yên bị nuốt chửng, bị xa lánh, bị ghê sợ. Bởi bình yên, trớ trêu thay, bị nhàm chán, bị nhạt nhẽo ăn rỗng ruột. Bình yên, đối với đại đa số, chỉ còn là cái vỏ rỗng. Người ta sợ cái vỏ rỗng ấy lắm. Ngày qua ngày, người ta muốn LÀM gì đó, muốn CÓ gì đó, nhưng không biết phải bắt đầu thế nào, thực hiện ra sao, trong bình yên. Người ta chỉ có thể bắt đầu khi xung quanh bắt đầu trước: náo nhiệt lên, đông đúc lên, ồn ào lên đi, tôi không chịu nổi sự yên lặng này.

Thử chui vào óc một người thành phố: Hãy cho tôi tiếng còi xe và khói xe và mùi xăng xe – tôi có thể căm thù chúng nhưng tôi thèm chúng lắm. Hãy cho tôi mùi của cạnh tranh, vị của lừa đảo, lực kéo của tiền, của tình dục, của quyền lực, của trách nhiệm – tôi có thể ghê tởm chúng nhưng tôi thèm chúng lắm. Tôi cần lực kéo. Tôi cần lực đẩy. Tôi cần sự ồn ào chen lấn. Tôi biết làm gì nếu không có chúng?

Tôi tội nghiệp ơi, làm ơn nghe hắn nói và hiểu lời hắn: bình yên không trống rỗng. Bình yên nhẹ nhàng, dịu dàng và đầy đặn. Chỉ những người trống rỗng mới sợ bình yên.

*

Ai cũng gào lên hãy cho tôi! Cho tôi, cho tôi, cho tôi. Tôi muốn nhận cái này, tôi cần lấy cái kia, tôi không muốn bị thiệt thòi, tôi không muốn mất đi gì cả. Cứ cho họ đi, rồi sẽ thấy họ sợ việc đón nhận như sợ chó ghẻ.

Hôm trước có bạn hỏi, anh ơi cho em dùng cái hình này nhé? Cái hình, vốn được tải về từ một góc nào đó trên mạng, bây giờ, được hỏi xin phép dùng. Hắn biết nói gì bây giờ? Hắn đã download rồi upload, tức là để tất cả mọi người cùng xem, cùng dùng, tùy thích. Có phải của hắn đâu, mà hắn cho? Trên đời này, cái gì là của hắn? Có cái gì mà hắn không được cho? Hình ảnh được download và upload, là nhờ có Internet, có Facebook, có máy tính, có máy ảnh, và có hàng triệu người đằng sau tất cả những thứ ấy, hàng triệu năm ôm trọn những thứ ấy. Đi xin phép họ đi!

Bất kỳ điều gì tồn tại xung quanh mà ta được hưởng, quần áo, thức ăn, đồ dùng, phương tiện, tất cả đều được ai đó làm ra, rất nhiều ai đó trước ai đó nữa. Vấn đề của đại đa số, là sau khi xin phép, hoặc nói cám ơn, hoặc trả tiền, là xong – không còn việc đón nhận, chỉ còn việc xin/cho, mua/bán, sở hữu hay không sở hữu. Có ai nhận ra, trong hầu hết các trường hợp, lòng biết ơn đã bay đi cùng lúc với lời cám ơn?

Đây là chỗ dễ nhầm lẫn: có người sẽ nghĩ hắn khuyến khích việc ăn cướp. Chắc chắn lời cảm ơn sau khi nhận được cái gì là tốt đẹp và cần thiết rồi. Nhưng vấn đề nằm sâu hơn nhiều: người ta sợ đón nhận, bởi đón nhận thực sự đi kèm với lòng biết ơn thực sự. Ăn một bát cơm thực sự biết rằng người ta đã vất vả thế nào để làm ra hạt gạo. Nghe một bài hát thực sự biết rằng đằng sau đó là luyện tập vất vả, là cống hiến, là sáng tạo. Và trên tất cả, dưới tất cả, là sức sống, là sáng tạo của trời, đất, của nguồn gốc không gọi được tên, đem đến cái điều mà ta đang được nhận đây, ngay trước mắt ta. Và, lòng biết ơn thực sự đi kèm với sự cho đi. Bao nhiêu người đang còn giữ lòng biết ơn để biết thực sự đón nhận, thực sự cho đi?

Người ta sợ đón nhận như sợ hủi. Cho họ, họ cám ơn, họ trả tiền, là xong. Tưởng là xong, nhưng không xong: sự vô ơn bắt nguồn từ sợ hãi là con quỷ phá hoại khủng khiếp nhất. Hãy nhìn những quân buôn gian bán lận. Hãy nhìn bọn công tử nhà giàu. Hãy nhìn lũ sâu mọt tham nhũng. Còn ai phá hoại nhiều bằng bọn ấy? Chúng hoàn toàn vô ơn: chúng không biết tiền bạc của cải là ở đâu ra. Một nông dân đến bảo: cơm gạo anh ăn là do tôi trồng được, chúng cho người tống cổ ra đường ngay. Chúng ra sức, ra sức ăn, ăn, ăn, phá hoại, phá hoại, phá hoại. Tại sao? Vì chúng quá sợ sự đón nhận thực sự. Chúng sợ phải cảm thấy biết ơn, chúng sợ phải mang vác trách nhiệm, sợ phải cho ai cái gì. Nỗi sợ đã lặn sâu xuống tận đáy hồn chúng, tạo ra lực phá hoại dễ sợ nhất. Chúng, theo mọi nghĩa, đã xuống thấp hơn thú vật. Một con ong, hay một con bò, chắc chắn có lòng biết ơn hơn chúng, có ích hơn chúng.

Chúng đáng khinh bỉ, nhưng không đáng sợ, vì dễ nhận ra. Cái gì vi tế mới đáng sợ: sự vô ơn đã ăn rỗng đời sống thường nhật, của những người bình thường. Họ cho rằng chỉ cần không tham nhũng, không gian lận, không phá hoại, là đủ. Họ mua cái gì đều trả tiền đàng hoàng, nhận cái gì đều cám ơn đầy đủ. Nhưng sự vô ơn thì còn nguyên đó, khi mọi điều đều chỉ là trao đổi, trên bề mặt. Người ta trả tiền để vào resort, tắm biển, ngắm biển, ăn cá, không cần biết sự tồn tại của làng chài nhỏ bé ngay bên cạnh, những người đã chia xẻ biển và cá, cho họ. Thật dễ hiểu: việc nghĩ đến người khác sẽ phá hỏng sự thư giãn, sự hưởng thụ của họ. Việc cho đi, thậm chí, chỉ là nghĩ đến việc cho đi, làm cho họ thấy mất mát. Họ sợ hãi việc đó, đã đành. Nhưng cái đáng sợ nhất, luôn luôn, vẫn là cái không biết: họ không biết phải làm gì, phải đền ơn như thế nào. Cảm giác biết ơn, vì thế, nặng nề khủng khiếp, đến mức họ tránh đi được chừng nào, tốt chừng ấy.

Đón nhận, thực sự đón nhận, không có gì đáng sợ. Đón nhận đi cùng với biết ơn, với trách nhiệm, với ý thức cho đi, với sự tràn đầy ý nghĩa của đời sống. Khi download, bạn nói cảm ơn, nhưng không có lời cảm ơn nào bằng, hành động upload. Hãy tạo ra gì đó. Hãy nối mình vào dòng chảy sáng tạo bất tận, đó là ý nghĩa tối thượng của việc đón nhận thực sự.

*

Bây giờ, đến nỗi sợ đáng mỉa mai nhất, nhưng cũng khủng khiếp nhất, của con người: sợ tự do. Người ta sợ tự do hơn bất cứ gì trên đời.

Câu này hẳn là đồ cổ chính hiệu: tôi muốn tự do! Hãy cho tôi tự do, đừng ràng buộc tôi, đừng giam hãm tôi, đừng bắt ép tôi. Hãy cho họ tự do đi! 5 phút sau họ sẽ quỳ lạy van xin: ràng buộc tôi đi, giam hãm tôi đi, bắt ép tôi đi.

Phũ phàng khủng khiếp: không ai biết làm gì với tự do cả.

Iraq, nửa cuối 2003. Sau khi bị/được liên quân do Mỹ cầm đầu “giải phóng”, Iraq “tự do”. Người Iraq làm gì sau đó? Họ cướp bóc, chém giết, đốt thư viện, phá bảo tàng, mở kho vũ khí. Chia năm xẻ bảy phe nhóm, dựng tường bê tông, mìn nổ chậm gài khắp nơi. Iraq chìm trong ác mộng. Người ta bắt đầu, tìm mọi cách, thành lập chính phủ, thiết lập trật tự. Mãi cho đến hôm nay, vẫn chưa xong.

“Chính phủ”, “xã hội”, “luật pháp”, “đạo đức”, “văn hóa”, “tôn giáo”: những lớp tường thành con người dựng lên, từ buổi hồng hoang, và ngày càng củng cố thêm, để tự vệ, trước tự do. Cho họ tự do, họ sẽ hoang mang cùng cực. Tôi biết phải làm gì? Ai đó làm ơn nói cho tôi biết: cái gì là đúng, cái gì là sai, cái gì thì nên, cái gì thì không nên. Ai đó làm ơn chỉ cho tôi phải đi đường nào. Tôi thực sự không biết gì cả.

Thật lạ lùng. Con ong biết nó phải làm gì. Con bò cũng biết. Mọi sinh vật đều biết chúng phải làm gì, trừ những người sợ hãi. Chính vì không biết, nên họ làm loạn xà ngầu. Chính vì không biết, họ lại càng muốn kiểm soát mọi thứ. Họ quây nhau lại, bật sáng đèn lên: ngoài kia là tự do, nhưng cũng là đêm tối đáng sợ. Hãy cho tôi trú nhờ ánh đèn của anh, tôi sẽ gọi anh bằng ông chủ. Họ chẳng thà phụ thuộc, chẳng thà bị ràng buộc bắt ép, còn hơn đối diện với sự trống rỗng của tự do.

Ôi chao là sợ hãi. Nhìn xung quanh xem: biết bao là sợ hãi, dù người ta cứ nhe răng cười, để giấu sợ hãi đi. Ai cũng loay hoay tạo cho mình một đường ray, hoặc tìm đường ray có sẵn, tự biến mình thành toa tàu, rồi di chuyển: xình xịch, xình xịch. Vì là toa tàu, nên cứ trật đường ray, là tai nạn. Họ tin như thế, và đúng là như thế thật. Không ai dám trật đường ray. Nhìn xung quanh xem: một màu xám ảm đạm chết chóc của những đường ray.

Ai đó nói, tự do đi kèm với cô đơn. Điều đó chỉ đúng, trong giai đoạn đầu, hoặc với ai hiểu tự do ở nghĩa hẹp. Càng gần với tự do thực sự, sẽ càng ít thấy cô đơn. Tôi không cần anh ở bên tôi, để tôi bớt cô đơn. Lúc nào anh cũng ở bên tôi cả. Bên tôi còn có hoa, có cỏ, có ong, có gió. Bên tôi chưa từng bao giờ nhiều anh em bạn bè đến như vậy.

Tự do, là về với thủy chung. Tự do, là chân thật. Tự do, là hồn nhiên, là yêu thương, là sống tràn đầy cho và nhận, không nghi ngại, không đắn đo, hoàn toàn không sợ hãi.

*

Thật dễ vẽ tranh siêu thực về loài người: chẳng có gì là thực nữa cả. Sợ hãi bóp méo tất cả, chôn vùi và hủy diệt tất cả. “Tôi sẽ chỉ cho bạn thấy sợ hãi, trong một nắm cát” (T.S.Eliot)

*

Hắn không căm thù ai cả. Nhưng nếu phải chọn, hắn sẽ chọn căm thù những kẻ đang gieo rắc sợ hãi trong trường học. Không có hành động nào đồi bại xấu xa cho bằng, ngắt những mầm xanh đang lớn lên.

*

Sợ hãi là kẻ thù khốn kiếp nhất và mạnh mẽ nhất của đời sống. “Chỉ khi không sợ nữa chúng ta mới bắt đầu sống” (Dorothy Thompson)

*

“Chẳng có gì trên đời đáng để sợ. Chúng ở đó, để chờ được hiểu.” (Marie Curie)

Tại sao lại phải sợ? Không có đường rầy nào cả: nếu có, hãy phá chúng đi. Đừng đóng hộp mặt trời. Đừng ngắt mầm xanh. Hãy BIẾT. BIẾT sẽ xóa tan sợ hãi.

BIẾT bình yên đón nhận tự do

Tags: chatvietfull, tho tinh yeu hanh phuc, phu nu thuc te dan ong phat cuong, những mẩu chuyện ngắn hay, thế nào là yêu thương con người, gái gọi đồng xoài, đàn ông tuổi mùi, di choi cuoi tuan hcm, phim nơi tình yêu dậy sóng, tình yêu và sự nghiệp, tâm lý trẻ 4-5 tuổi, trai tim son la, thạc sỹ tâm lý học, bạn be, gay nu, tình 1 đêm, nốt ruồi trên cơ thể đàn ông mặt sau, những lời nói yêu thương dành cho người yêu, hop đông hôn nhân, tan gai qua sms, xem phim canh bạc tình yêu.

Chuyển lên trên