gai gia co don can tim trai tre tinh mot dem gap 2022 | Vietdate là trang web hẹn hò online phi lợi nhuận giúp các bạn dễ dàng tìm được nửa kia của mình trong Tìm người yêu, hẹn hò online, Tìm bạn bốn phương, kết bạn bốn phương, ehenho trực tuyến.

gai gia co don can tim trai tre tinh mot dem gap 2022 - the gioi tro choi ket ban bon phuong


Đây là lần cuối em quan tâm anh, khóc vì anh và từ giờ em sẽ ngừng khóc, ngừng yêu thương!.

cuộc hôn nhân tiếng anh là gì, gai gia co don can tim trai tre tinh mot dem gap 2022 tình yêu tuổi học trò là gì

Hạnh phúc.

), gai gia co don can tim trai tre tinh mot dem gap 2022.

những sự thật tâm lý đáng sợ, dan ong phai the tap hariwon.

Lời yêu có thể dễ nói ra, nhưng để chứng minh cho hạnh phúc thì chúng ta phải mất cả đời.

gai gia co don can tim trai tre tinh mot dem gap 2022, Khi bạn đã cố gắng thì việc đó dù có kết quả như thế nào cũng là công sức của bạn..


Vietdate.org: Có hay không một “Siêu thị bạn đời”

Khi tôi nghĩ rằng cần phải tự tạo cho bản thân mình thêm cơ hội tình yêu, tôi quyết định download app tìm bạn Vietdate.org.

Sống giữa thế giới hơn 7 tỉ người này, bạn có bao giờ dám tưởng tượng mình có thể tìm được bạn đời thông qua vài cái chạm tay trên màn hình ứng dụng?

Có thể ở những năm đầu tuổi 20, bạn vẫn còn niềm tin dạt dào vào một buổi sáng tình cờ dạo phố lỡ va vào duyên phận của đời mình. Thế nhưng thời gian sẽ chứng minh cho bạn thấy, không có hoàng tử nào tự tìm đến với Lọ Lem cả. Muốn bắt được cá, (hầu hết các trường hợp), đều cần phải có thính.

Vì vậy, khi tháo bớt lăng kính tình yêu màu hồng ra, thì tôi nghĩ rằng cần phải tự tạo cho bản thân mình thêm cơ hội, và tôi quyết định download app tìm bạn Vietdate.org.

Để tôi lùi lại một chút cho các bạn dễ theo kịp. App tìm bạn Vietdate.org là một ứng dụng trên điện thoại di động, nơi người sử dụng (bắt buộc phải là người đang độc thân) sẽ lần lượt quẹt trái (nếu không thích) và quẹt phải (nếu thích) bất kỳ hồ sơ nào hiện lên, và bạn chỉ có thể nói chuyện với người kia nếu họ cũng thích bạn! Nói ngắn gọn cho dễ hiểu: Vietdate.org dành cho những trái tim đang thiếu thốn tình yêu.

Đăng ký hẹn hò online cùng Vietdate

<

Đừng vội đánh giá nó là một app dở hơi nhé, Vietdate.org cho bạn một quyền lực vô hình. Trong thế giới ấy, bạn được quyền “chọn lựa” đối tác tương lai của mình; được quyền đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài (những bức ảnh đẹp nhất của bản thân được trưng ra trên mỗi hồ sơ) và “tính cách” (phần giới thiệu bản thân nói lên nhiều điều) tất cả đều được thiết kế công phu dựa trên thuật toán và tâm lý người dùng trong suốt kỷ nguyên ra đời của internet, và tất nhiên, là cả một trận chiến nếu bạn muốn thoát ra khỏi ma trận này với một nửa cho riêng mình.

Theo các nghiên cứu về thói quen người dùng trên di động năm 2016, thì hình ảnh, nội dung bạn cung cấp sẽ chỉ có 3 giây đầu tiên để gây ấn tượng với người đối diện. Bạn tin nổi không, là 3 giây! Không đủ để bạn gõ dòng “Liệu ế là một lối sống lành mạnh?” lên Google nữa. Một vài người sẽ cho rằng là 4 giây lận, có người bảo mày chỉ có 2 giây thôi, nhưng tựu chung là, thời gian ấy rất hiếm và rất quý. Giữa hàng triệu Hồ sơ, bạn là ai để được quẹt phải?

Các quy tắc quan trọng cần phải ghi nhớ: Hình ảnh là số 1. Hình ảnh phải là hình đẹp nhất, cười tươi, muốn hạ gục đối phương ngay lập tức thì trưng hình ôm thêm mèo con hoặc cún con!

Đồng thời, hãy dành chút thời gian chăm chút cho hồ sơ của mình. Hãy giới thiệu thật ngắn gọn bằng những từ khoá chính (thường là tính từ) để sao cho trong 3 giây lướt qua đó, họ thấy mình ấn tượng, mình đàng hoàng và đáng để quan tâm. Không ai muốn nhấn thích một người lạ lùng với một hồ sơ trắng xoá cả!

Hãy thêm vào một chút hóm hỉnh, một chút “quậy” kèm tí ti bí ẩn chính là chìa khoá. Đây là ví dụ về một hồ sơ nhìn là muốn quẹt ngay.

Sau một ngày căng thẳng ở chỗ làm việc với những deadline bị trễ, dăm lời quở mắng của sếp và những vệt cà phê đổ trên áo, bạn sẽ không thể ngờ được điều khiến mình vui vẻ hóa ra chỉ đơn giản như lên Vietdate.org “đi chợ” và “lựa cá”, rồi hy vọng về một tình yêu lớn lao nào đó ngoài kia mà bạn đang tìm kiếm bây lâu.

– Tại sao em lại ở đây, trên cái app tìm bạn Vietdate.org nghe có vẻ lạ hoắc này? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Haha…

Thành hỏi tôi như vậy khi hai đứa bắt đầu chat với nhau được 15 phút trên Vietdate.org. Thành có một khuôn mặt sáng sủa với nụ cười đặc biệt tươi. Cậu thông thạo tiếng Anh, đang làm việc cho một công ty quảng cáo ở Hà Nội. Bốn trong số năm bức hình của Thành được chụp tại những nơi cậu đã đi qua.

– Em rõ ràng rất dễ thương, ngoài kia chắc chắc sẽ có rất nhiều thằng con trai xếp hàng để mong em nhìn lấy họ, tại sao em lại ở đây?

Ngoài câu nịnh khéo kia thì rõ ràng Thành nói đúng, rốt cuộc tại sao tôi lại ở đây, trên màn hình bé xíu 4,5 inch này, nói chuyện với một người hoàn toàn lạ mặt, mong được cảm thấy khá khẩm hơn về bản thân mình?

Ở một nơi nào đó trong vũ trụ, tôi vẫn thích được hẹn hò với ai đó theo một cách xưa cũ, theo kiểu gặp gỡ tại một quán nước, trò chuyện với nhau, xin số điện thoại, rồi cuộc hẹn hò đầu tiên, rồi quy tắc 3–ngày–tiếp–theo, rồi bướm–bay–trong-lòng, v.v… Ôi chao!

Thế rồi tôi lại nghĩ, cái tôi đang tìm kiếm không phải là một Tình Yêu To Lớn, hay một liều thuốc xốc lại lòng tự trọng, hay một ai đó ở bên mình vào cuối ngày, vì tôi biết nó chỉ tồn tại trên màn ảnh. Soái ca thì phải mặc áo sơ mi, còn tôi, tôi chỉ cần một sự lãng mạn, cái mà không thể ở một ứng dụng làm quen nào có thể tạo ra được.

Nhưng, với một động lực bất tận nào đó, tôi vẫn luôn tin rằng ở ngoài kia, sẽ có một ai đó đang chờ mình, dù họ ở trong hình dạng nào, 1 mét 8 hay 4 inch. Ngoài những yêu cầu như bạn phải ở cùng thành phố và cùng thích nhau.

– Anh không thích phải mở đi mở lại Vietdate.org để chat với em chút nào, liệu rằng, anh có thể xin số điện thoại của em để nhắn tin một cách đường đường chính chính không?

Thành nhắn tôi sau 3 ngày trò chuyện với nhau không ngừng nghỉ.

Và đó, đó chính là sự lãng mạn tôi luôn kiếm tìm.

Còn bạn thì sao? Bạn có sẵn sàng bước thêm một bước đến gần tình yêu của đời mình hơn? Hãy thử tải app tìm bạn Vietdate.org và bắt đầu hành trình của riêng mình nhé!

Đăng ký hẹn hò online cùng Vietdate

<

Bạn có muốn thử
hẹn hò trực tuyến. Hãy tham gia đăng ký miễn phí cùng Vietdate!

Hãy để Vietdate giúp bạn
tìm người ấy

Mọi thành viên Vietdate
đều phải xác thực tài khoản trước khi tham gia. Bạn hãy yên tâm tham gia!

những tin nhắn tán gái tình cảm - gai gia co don can tim trai tre tinh mot dem gap 2022

Vietdate, Tìm người yêu, Tìm bạn bốn phương


Thật tâm, gai gia co don can tim trai tre tinh mot dem gap 2022

I looked at your face… my heart jumped all over the place.

gai gia co don can tim trai tre tinh mot dem gap 2022, Mong làm quen bạn trai vui vẻ, cầu tiến, siêng năng, lịch sự, chung thủy. Biết lắng nghe và chia sẻ, Thật tâm.

các ứng dụng chat, Chi muon tim mot người vk chung thuy va biết lang nghe va chia se.giau nghèo thi cung la so Phan do con người lam ra, Thu ma toi luon tim kiem va tran trong do la su quan tam va thong cam trong tinh yeu, Quê Phú Thọ, Sống hòa đồng, giản dị,hơi ít nói, biết suy nghĩ trước sau.có trách nhiệm với gia đình.

Phụ nữ là tấm gương phản chiếu hình ảnh của người đàn ông họ yêu..

Điều ngu ngốc nhất của tình yêu đó chính là tha thứ cho người từng làm tổn thương mình.

).

Sự phản bội trong tình yêu đôi khi còn đau hơn cả sự bạo lực.

Mong làm quen bạn trai vui vẻ, cầu tiến, siêng năng, lịch sự, chung thủy. Biết lắng nghe và chia sẻ, Cứ vấp ngã đi nhưng đừng bỏ cuộc, gai gia co don can tim trai tre tinh mot dem gap 2022, đàn ông không có râu, Có thể nói chuyện, có thể nắm tay và có thể là gia đình của tôi. Một người nghiêm túc và tốt bụng!, Binh thường.

những người lạ quen thuộc - gai gia co don can tim trai tre tinh mot dem gap 2022


i như trong thánh kinh: hôm nay trời nắng ấm. Và cũng i như trong thánh kinh: hôm nay hắn viết, về sợ hãi.

Người ta sợ gì nhất? Sợ chết, sợ mất mát, sợ dối trá, sợ tổn thương, sợ vô cảm? Có mười ba tỉ nỗi sợ. Nhưng hôm nay, hắn muốn mổ banh ba nỗi sợ cực kì tréo ngoe, cực kì tinh vi, cực kì khủng khiếp: sợ bình yên, sợ đón nhận, và sợ tự do.

*

Ai cũng gào lên hãy cho tôi bình yên! Tôi muốn được yên ổn! Ha! Hãy cho họ yên ổn, và 5 phút sau họ vứt ngay yên ổn vào thùng rác. Họ sợ bình yên như sợ hủi.

Hắn ở Huế, bạn đến nhà chơi bảo: Huế buồn quá anh ơi, chẳng có gì cả. (Có gì là có gì, mới được?) Một bạn khác, ở Sài Gòn, than thở: anh thật may mắn khi ra khỏi thành phố. Em ở trong này thật ngột ngạt khó chịu. Hắn hỏi: sao em không đến một nơi trong lành dễ chịu hơn? Bạn nói: Em cũng thích ở Nha Trang, hay Đà Lạt, nhưng em không biết làm gì ở những nơi như thế cả. (Làm gì là làm gì, mới được?)

Bình yên bị nuốt chửng, bị xa lánh, bị ghê sợ. Bởi bình yên, trớ trêu thay, bị nhàm chán, bị nhạt nhẽo ăn rỗng ruột. Bình yên, đối với đại đa số, chỉ còn là cái vỏ rỗng. Người ta sợ cái vỏ rỗng ấy lắm. Ngày qua ngày, người ta muốn LÀM gì đó, muốn CÓ gì đó, nhưng không biết phải bắt đầu thế nào, thực hiện ra sao, trong bình yên. Người ta chỉ có thể bắt đầu khi xung quanh bắt đầu trước: náo nhiệt lên, đông đúc lên, ồn ào lên đi, tôi không chịu nổi sự yên lặng này.

Thử chui vào óc một người thành phố: Hãy cho tôi tiếng còi xe và khói xe và mùi xăng xe – tôi có thể căm thù chúng nhưng tôi thèm chúng lắm. Hãy cho tôi mùi của cạnh tranh, vị của lừa đảo, lực kéo của tiền, của tình dục, của quyền lực, của trách nhiệm – tôi có thể ghê tởm chúng nhưng tôi thèm chúng lắm. Tôi cần lực kéo. Tôi cần lực đẩy. Tôi cần sự ồn ào chen lấn. Tôi biết làm gì nếu không có chúng?

Tôi tội nghiệp ơi, làm ơn nghe hắn nói và hiểu lời hắn: bình yên không trống rỗng. Bình yên nhẹ nhàng, dịu dàng và đầy đặn. Chỉ những người trống rỗng mới sợ bình yên.

*

Ai cũng gào lên hãy cho tôi! Cho tôi, cho tôi, cho tôi. Tôi muốn nhận cái này, tôi cần lấy cái kia, tôi không muốn bị thiệt thòi, tôi không muốn mất đi gì cả. Cứ cho họ đi, rồi sẽ thấy họ sợ việc đón nhận như sợ chó ghẻ.

Hôm trước có bạn hỏi, anh ơi cho em dùng cái hình này nhé? Cái hình, vốn được tải về từ một góc nào đó trên mạng, bây giờ, được hỏi xin phép dùng. Hắn biết nói gì bây giờ? Hắn đã download rồi upload, tức là để tất cả mọi người cùng xem, cùng dùng, tùy thích. Có phải của hắn đâu, mà hắn cho? Trên đời này, cái gì là của hắn? Có cái gì mà hắn không được cho? Hình ảnh được download và upload, là nhờ có Internet, có Facebook, có máy tính, có máy ảnh, và có hàng triệu người đằng sau tất cả những thứ ấy, hàng triệu năm ôm trọn những thứ ấy. Đi xin phép họ đi!

Bất kỳ điều gì tồn tại xung quanh mà ta được hưởng, quần áo, thức ăn, đồ dùng, phương tiện, tất cả đều được ai đó làm ra, rất nhiều ai đó trước ai đó nữa. Vấn đề của đại đa số, là sau khi xin phép, hoặc nói cám ơn, hoặc trả tiền, là xong – không còn việc đón nhận, chỉ còn việc xin/cho, mua/bán, sở hữu hay không sở hữu. Có ai nhận ra, trong hầu hết các trường hợp, lòng biết ơn đã bay đi cùng lúc với lời cám ơn?

Đây là chỗ dễ nhầm lẫn: có người sẽ nghĩ hắn khuyến khích việc ăn cướp. Chắc chắn lời cảm ơn sau khi nhận được cái gì là tốt đẹp và cần thiết rồi. Nhưng vấn đề nằm sâu hơn nhiều: người ta sợ đón nhận, bởi đón nhận thực sự đi kèm với lòng biết ơn thực sự. Ăn một bát cơm thực sự biết rằng người ta đã vất vả thế nào để làm ra hạt gạo. Nghe một bài hát thực sự biết rằng đằng sau đó là luyện tập vất vả, là cống hiến, là sáng tạo. Và trên tất cả, dưới tất cả, là sức sống, là sáng tạo của trời, đất, của nguồn gốc không gọi được tên, đem đến cái điều mà ta đang được nhận đây, ngay trước mắt ta. Và, lòng biết ơn thực sự đi kèm với sự cho đi. Bao nhiêu người đang còn giữ lòng biết ơn để biết thực sự đón nhận, thực sự cho đi?

Người ta sợ đón nhận như sợ hủi. Cho họ, họ cám ơn, họ trả tiền, là xong. Tưởng là xong, nhưng không xong: sự vô ơn bắt nguồn từ sợ hãi là con quỷ phá hoại khủng khiếp nhất. Hãy nhìn những quân buôn gian bán lận. Hãy nhìn bọn công tử nhà giàu. Hãy nhìn lũ sâu mọt tham nhũng. Còn ai phá hoại nhiều bằng bọn ấy? Chúng hoàn toàn vô ơn: chúng không biết tiền bạc của cải là ở đâu ra. Một nông dân đến bảo: cơm gạo anh ăn là do tôi trồng được, chúng cho người tống cổ ra đường ngay. Chúng ra sức, ra sức ăn, ăn, ăn, phá hoại, phá hoại, phá hoại. Tại sao? Vì chúng quá sợ sự đón nhận thực sự. Chúng sợ phải cảm thấy biết ơn, chúng sợ phải mang vác trách nhiệm, sợ phải cho ai cái gì. Nỗi sợ đã lặn sâu xuống tận đáy hồn chúng, tạo ra lực phá hoại dễ sợ nhất. Chúng, theo mọi nghĩa, đã xuống thấp hơn thú vật. Một con ong, hay một con bò, chắc chắn có lòng biết ơn hơn chúng, có ích hơn chúng.

Chúng đáng khinh bỉ, nhưng không đáng sợ, vì dễ nhận ra. Cái gì vi tế mới đáng sợ: sự vô ơn đã ăn rỗng đời sống thường nhật, của những người bình thường. Họ cho rằng chỉ cần không tham nhũng, không gian lận, không phá hoại, là đủ. Họ mua cái gì đều trả tiền đàng hoàng, nhận cái gì đều cám ơn đầy đủ. Nhưng sự vô ơn thì còn nguyên đó, khi mọi điều đều chỉ là trao đổi, trên bề mặt. Người ta trả tiền để vào resort, tắm biển, ngắm biển, ăn cá, không cần biết sự tồn tại của làng chài nhỏ bé ngay bên cạnh, những người đã chia xẻ biển và cá, cho họ. Thật dễ hiểu: việc nghĩ đến người khác sẽ phá hỏng sự thư giãn, sự hưởng thụ của họ. Việc cho đi, thậm chí, chỉ là nghĩ đến việc cho đi, làm cho họ thấy mất mát. Họ sợ hãi việc đó, đã đành. Nhưng cái đáng sợ nhất, luôn luôn, vẫn là cái không biết: họ không biết phải làm gì, phải đền ơn như thế nào. Cảm giác biết ơn, vì thế, nặng nề khủng khiếp, đến mức họ tránh đi được chừng nào, tốt chừng ấy.

Đón nhận, thực sự đón nhận, không có gì đáng sợ. Đón nhận đi cùng với biết ơn, với trách nhiệm, với ý thức cho đi, với sự tràn đầy ý nghĩa của đời sống. Khi download, bạn nói cảm ơn, nhưng không có lời cảm ơn nào bằng, hành động upload. Hãy tạo ra gì đó. Hãy nối mình vào dòng chảy sáng tạo bất tận, đó là ý nghĩa tối thượng của việc đón nhận thực sự.

*

Bây giờ, đến nỗi sợ đáng mỉa mai nhất, nhưng cũng khủng khiếp nhất, của con người: sợ tự do. Người ta sợ tự do hơn bất cứ gì trên đời.

Câu này hẳn là đồ cổ chính hiệu: tôi muốn tự do! Hãy cho tôi tự do, đừng ràng buộc tôi, đừng giam hãm tôi, đừng bắt ép tôi. Hãy cho họ tự do đi! 5 phút sau họ sẽ quỳ lạy van xin: ràng buộc tôi đi, giam hãm tôi đi, bắt ép tôi đi.

Phũ phàng khủng khiếp: không ai biết làm gì với tự do cả.

Iraq, nửa cuối 2003. Sau khi bị/được liên quân do Mỹ cầm đầu “giải phóng”, Iraq “tự do”. Người Iraq làm gì sau đó? Họ cướp bóc, chém giết, đốt thư viện, phá bảo tàng, mở kho vũ khí. Chia năm xẻ bảy phe nhóm, dựng tường bê tông, mìn nổ chậm gài khắp nơi. Iraq chìm trong ác mộng. Người ta bắt đầu, tìm mọi cách, thành lập chính phủ, thiết lập trật tự. Mãi cho đến hôm nay, vẫn chưa xong.

“Chính phủ”, “xã hội”, “luật pháp”, “đạo đức”, “văn hóa”, “tôn giáo”: những lớp tường thành con người dựng lên, từ buổi hồng hoang, và ngày càng củng cố thêm, để tự vệ, trước tự do. Cho họ tự do, họ sẽ hoang mang cùng cực. Tôi biết phải làm gì? Ai đó làm ơn nói cho tôi biết: cái gì là đúng, cái gì là sai, cái gì thì nên, cái gì thì không nên. Ai đó làm ơn chỉ cho tôi phải đi đường nào. Tôi thực sự không biết gì cả.

Thật lạ lùng. Con ong biết nó phải làm gì. Con bò cũng biết. Mọi sinh vật đều biết chúng phải làm gì, trừ những người sợ hãi. Chính vì không biết, nên họ làm loạn xà ngầu. Chính vì không biết, họ lại càng muốn kiểm soát mọi thứ. Họ quây nhau lại, bật sáng đèn lên: ngoài kia là tự do, nhưng cũng là đêm tối đáng sợ. Hãy cho tôi trú nhờ ánh đèn của anh, tôi sẽ gọi anh bằng ông chủ. Họ chẳng thà phụ thuộc, chẳng thà bị ràng buộc bắt ép, còn hơn đối diện với sự trống rỗng của tự do.

Ôi chao là sợ hãi. Nhìn xung quanh xem: biết bao là sợ hãi, dù người ta cứ nhe răng cười, để giấu sợ hãi đi. Ai cũng loay hoay tạo cho mình một đường ray, hoặc tìm đường ray có sẵn, tự biến mình thành toa tàu, rồi di chuyển: xình xịch, xình xịch. Vì là toa tàu, nên cứ trật đường ray, là tai nạn. Họ tin như thế, và đúng là như thế thật. Không ai dám trật đường ray. Nhìn xung quanh xem: một màu xám ảm đạm chết chóc của những đường ray.

Ai đó nói, tự do đi kèm với cô đơn. Điều đó chỉ đúng, trong giai đoạn đầu, hoặc với ai hiểu tự do ở nghĩa hẹp. Càng gần với tự do thực sự, sẽ càng ít thấy cô đơn. Tôi không cần anh ở bên tôi, để tôi bớt cô đơn. Lúc nào anh cũng ở bên tôi cả. Bên tôi còn có hoa, có cỏ, có ong, có gió. Bên tôi chưa từng bao giờ nhiều anh em bạn bè đến như vậy.

Tự do, là về với thủy chung. Tự do, là chân thật. Tự do, là hồn nhiên, là yêu thương, là sống tràn đầy cho và nhận, không nghi ngại, không đắn đo, hoàn toàn không sợ hãi.

*

Thật dễ vẽ tranh siêu thực về loài người: chẳng có gì là thực nữa cả. Sợ hãi bóp méo tất cả, chôn vùi và hủy diệt tất cả. “Tôi sẽ chỉ cho bạn thấy sợ hãi, trong một nắm cát” (T.S.Eliot)

*

Hắn không căm thù ai cả. Nhưng nếu phải chọn, hắn sẽ chọn căm thù những kẻ đang gieo rắc sợ hãi trong trường học. Không có hành động nào đồi bại xấu xa cho bằng, ngắt những mầm xanh đang lớn lên.

*

Sợ hãi là kẻ thù khốn kiếp nhất và mạnh mẽ nhất của đời sống. “Chỉ khi không sợ nữa chúng ta mới bắt đầu sống” (Dorothy Thompson)

*

“Chẳng có gì trên đời đáng để sợ. Chúng ở đó, để chờ được hiểu.” (Marie Curie)

Tại sao lại phải sợ? Không có đường rầy nào cả: nếu có, hãy phá chúng đi. Đừng đóng hộp mặt trời. Đừng ngắt mầm xanh. Hãy BIẾT. BIẾT sẽ xóa tan sợ hãi.

BIẾT bình yên đón nhận tự do

Tags: gai gia co don can tim trai tre tinh mot dem gap 2022, the gioi tro choi ket ban bon phuong, cuộc hôn nhân tiếng anh là gì, stt hạnh phúc về tình yêu, tình yêu tuổi học trò là gì, những tin nhắn tán gái tình cảm, những sự thật tâm lý đáng sợ, quan tâm bạn gái đúng cách, dan ong phai the tap hariwon, các ứng dụng chat, đàn ông không có râu, những người lạ quen thuộc, bieu tuong gioi tinh nu, cuoc hen tu than tap 1, hack kết bạn, tình yêu hôn nhân gia đình, cách nhận biết con trai hay con gái, ket ban tram nam, chuyên gia tâm lý trẻ em tphcm, tam su khi yeu, đề thi học sinh giỏi lớp 11 môn tiếng anh cấp tỉnh.

Chuyển lên trên