“- Anh, sao chẳng khi nào anh chịu dành cả đêm để nói chuyện với em, toàn để em bơ vơ không ?
– Nếu anh rảnh rỗi đến vậy thì liệu em có còn yêu anh không .”
Em lúc nào cũng thế, thích so sánh và đặt câu hỏi. Em nhìn người ta yêu , rồi nũng nịu bắt anh phải làm theo.
Nhưng mà em này, chẳng lẽ yêu nhau là phải ở bên nhau mọi lúc?
Anh không nghĩ vậy. Cho nhau không gian riêng, cho nhau thời gian và chờ đợi cũng làm nên tình yêu em à. Chúng mình ở bên nhau những lúc mình cần nhau nhất, và sự quan tâm luôn đến kịp lúc.
Em có nhớ khi em ốm, một người ở bên em với khuôn mặt lo lắng, giấc ngủ chập chờn vì khuôn mặt tiều tụy của em? Và em có nhớ một người đã bỏ cả việc đang làm để mang cho em món nem chua mà em yêu thích nhất lúc em đang buồn bực vì đói không?
Yêu đôi khi là trao nhau nhung nhớ, để ta trân trọng thêm mỗi phút có nhau. Được ở bên và ôm em sau bao ngày xa cách, cảm giác ấy, nó ấm áp vô cùng.
“- Món quà này nhân dịp gì thế ? Làm gì có lỗi với em phải không ?
–Nói anh yêu em cũng cần có dịp nữa sao.”
Lúc nào em cũng thắc mắc về tình yêu của anh.
Tại sao cứ phải đến những ngày lễ, người ta mới bắt đầu nghĩ đến nhau. Những ngày lễ ấy, vốn dĩ chỉ là thiểu số trong quãng thời gian kéo dài đằng đẵng của cả một năm.
Anh luôn muốn mỗi ngày có em đều là những ngày mà yêu thương của anh trở thành đặc biệt. Chỉ là khi anh dạo qua một con phố, tìm thấy chiếc vòng tay mà sẽ hợp lắm với chiếc váy màu tím của em. Hoặc là khi khác , anh chợt thấy một đĩa nhạc mà em đang tìm kiếm, dù chỉ vô tình nghe em nói bên tai.
Đấy, anh chẳng cần ở bên em quá nhiều, mà vấn có thể nghĩ về em mọi lúc. Tình yêu người ta có dịp, còn của anh là một biến số kéo dài về vô tận.
“- Trai yêu bằng mắt , gái yêu bằng tai anh nhỉ ?
– Người ta yêu nhau bằng sự nhẫn nại biết chưa .”
Chúng mình đến với nhau bằng những rung động, và giữ lấy nhau bằng tất cả nhẫn nại và tin tưởng.
Không nhẫn nại sao được, khi chờ em cả tiếng đồng hồ đến ê cả người khi đưa em đi chọn quần áo.
Không nhẫn nại sao được, khi mà mỗi khi em giận, anh kiên nhẫn dỗ dành cả buổi, rồi đứng giữa nắng chấp nhận hình phạt vì đã nỡ làm em đợi.
Cả những khi em tươi cười với những người con trai khác , cố ý trêu tức để bắt anh phải bước đến và ôm ghì em lại, ánh mắt nhìn xung quanh khẳng định chủ quyền. Em như con mèo, nép vào vòng tay anh cười khúc khích “Em cố ý làm anh ghen mà anh chả tức giận gì cả”.
Vì anh sợ, nếu chỉ vì một chút giận hờn mà buông tay, chúng mình sẽ đánh mất nhau mãi mãi.
“- Sao anh cứ thích đọc mấy cái truyện đau đầu khó hiểu thế nhỉ ?
–Thích thì có cần lý do không em”
Lúc nào em cũng thắc mắc về những lý do.
Nhưng anh thì không. Khi anh nhìn em một tay vén mái tóc , một tay viết bài luận, thế mà luôn miệng mắng mỏ anh vì không chịu giữ sức khỏe.
Khi em dành cả tối để làm cho anh bùa may mắn, mồ hôi thấm đẫm trên trán, khuôn mặt đầy lo lắng khi biết ngày mai anh thi. Anh nhận ra lý do là một thứ vớ vẩn, chỉ yêu thương mới là điều tuyệt diệu và đáng trân trọng nhất.
Vậy đấy, cô gái Song Từ tò mò của anh ạ. Em có thấy may mắn không, khi luôn có một người ở bên cạnh trả lời những câu hỏi đó cho em.
. ……………
…………….
Hôm rồi , anh đi qua con phố cũ. Nhìn thấy một món đồ đẹp ghê gớm , theo thói quen anh lại mua nó và nâng niu ngắm nghía. Rồi anh tự hỏi không biết em có thích không.
Nhưng em, chúng mình đã mất nhau , đã mất nhau từ lúc nào vậy nhỉ. Thế đấy, đôi khi tưởng mọi thứ đã qua, mà hóa ra có những thói quen vẫn chưa bỏ được. Anh đứng trước biển, rồi ném nó đi thật xa. Chắc tại bản thân anh chưa sẵn sàng để dành nó cho một ai khác.
“ Liệu sóng có cuốn được yêu thương cũ của anh về phía em không ” , “Liệu người ấy, có lắng nghe em , và nhẫn nại yêu thương em như anh không ” …. Rất nhiều câu hỏi, cứ đi qua tâm trí khi anh ngồi nghe gió hát hòa lẫn tiếng sóng đập vào bờ cát.
Chẳng có ai nói cho anh biết. Và câu trả lời, có thể là có, cũng có thể là không .
Nhưng mà em này, không có anh, em sẽ hạnh phúc chứ ?
Anh mong là có. Anh luôn mong như vậy.
-by Lucas.
Anh viết, cho những ngày tháng đã qua.