Vietdate.org-Hen ho, tim nguoi yeu an toan va nghiem tuc

Câu chuyện thứ mười bốn.

Stuck…

Câu chuyện thứ mười bốn.

Stuck.

Đôi khi tôi cảm thấy tức giận và chán nản với tất cả mọi thứ xung quanh mình.

Trời hôm nay mưa nhiều thế, phát hờn lên được.

Đường hôm nay kẹt xe quá, sắp trễ giờ làm đến nơi.

Chỗ bán kem yêu thích đột nhiên đóng cửa, trong khi mình lại thèm đến mức cần phải ăn ngay lập tức.

Mới mua bộ đồ chưa kịp khoe, đã thấy đứa bạn mua một bộ tương tự nhưng giá chỉ bằng một nửa.

Đi đường một mình sẽ luôn gặp người ta đi có đôi có cặp, ông trời thật là biết cách trêu ngươi kẻ không có đồng bọn.

Những lúc như thế, thật chỉ muốn vứt bỏ hết tất cả những cố gắng, những nỗ lực trước đó mà chui thật sâu vào một góc, không cần bận tâm cuộc sống ngoài kia xô bồ như thế nào, chỉ cần hít thật sâu tìm chút bình yên còn sót lại sau tất cả những mỏi mệt đã qua và đang tới, chỉ cần nhắm mắt cho qua những rối bời chưa kịp vuốt ve.

Thời gian cứ trôi, người ta cứ lớn, ngoảnh mặt đã thấy tuổi trẻ trôi vuột không tài nào chụp bắt, bỗng thấy nhớ nhung da diết một ngày vừa mới trôi, vì nhận ra quỹ thời gian hữu hạn này chẳng thể lưu giữ, lại càng làm dày lên nỗi bất lực với thế thái nhân tình.

Chỉ trách bản thân mình quá tỉnh táo để biết rằng ta không còn thời gian để mà nuối tiếc, để buộc mình phải lao vào vòng xoáy kia cho kịp lao đao. Mình còn trẻ quá, nhưng sao thấy tâm hồn mình già nua thế này? Mình muốn yêu quá, nhưng sao tim lại lạnh lẽo trước nhân thường thế này? Mình không muốn trưởng thành nữa, chỉ trách sao hồi bé đã gom hết cả ước muốn vào một điều ước lớn lên, để giờ đây phải chạy hoài theo một giấc mơ mà ngay trong tim mình đã vỡ vụn…

Chỉ là ngày hôm nay rất mệt, không đủ sức để hét lên đợi một lời hồi vọng trong thành phố này nữa.

Trưởng thành thật ra là một từ rất cô đơn.

_ Mint _

Lulabies – Yuna

Vietdate App

Please follow and like us:
Chuyển lên trên