Như một món quà gửi đến Vũ của em.
Tôi – Nguyễn Ngọc Cẩm Thùy. Tôi sinh ra và lớn lên ở Hải Dương, học tập tại Hà Nội và từng là một kế toán tại Hải Phòng nhưng sau khi hắn đi Mỹ, Thùy của tuổi hai sáu khi ấy đã quyết định từ bỏ tất cả để theo đuổi những đam mê khác của bản thân và bây giờ Thùy của hai mươi tám đang là giảng viên kế toán tài chính một trường đại học ở một thành phố khác, xa lạ và nhộn nhịp.
Miền Bắc đang trong những ngày rét nhất từ đầu mùa đông, liên tục trong ngày là các tin thông báo về thời tiết. Sáu giờ sáng, tôi uể oải thò đầu ra khỏi chăn, hôm nay sẽ là một ngày dài. Tôi mặc vội bộ quần áo lên người, bước về phía bàn làm việc lấy chiếc balo to. Tôi bỏ vào trong đó chiếc laptop, ví tiền, ba mươi đề thi tôi cặm cụi cả tuần làm để chuẩn bị cho vài môn thi sắp tới. Trước khi rời khỏi nhà tôi không quên kiểm tra lại danh sách các việc cần làm trong ngày: xin chữ ký sếp, coi thi ca một cho Khoa, coi thi ca hai cho Trường, đi in đề thi và về lưu tại Khoa. Chà, quả là một ngày dài.
Ngoài trời gió thổi vù vù, những hạt mưa lất phất càng làm tăng thêm cái lạnh thấu xương. Một mình tôi trên chiếc xe máy lùn tè bon chen giữa dòng người, chốc chốc thấy từng đôi nam nữ đang ôm nhau quả thực có chút ghen tị. Là do tôi chọn con đường này. Lại một lần nữa bắt đầu mọi thứ từ đầu, không người quen, không bạn bè và ở nơi làm việc mới tôi giữ khoảng cách với đồng nghiệp. Sau giờ làm chỉ có một mình làm bạn với tách cafe và vài cuốn sách để rồi hai năm đã bình lặng trôi qua.
***
Chín giờ sáng, đang trong giờ nghỉ giữa hai ca thi, tôi lững thững xuống căng tin mua chiếc bánh mỳ và chai nước, đang đưa bánh chuẩn bị ngoạm miếng thật to thì điện thoại đổ chuông.
– Alo, có phải chị Thùy không ạ?
– Vâng ạ. Ai đấy ạ?
– Em ở bên chuyển phát quà, có một gói quà gửi cho chị.
Quà? Liệu có ai gửi quà cho mình nhỉ? Tôi vội vã cất bánh vào balo rồi chạy thẳng qua cổng. Quả thực là quà gửi cho tôi. Người gửi: Trần Anh Tuấn. Một món quà từ nước Mỹ xa xôi và của hắn. Suốt hai năm qua tôi đã cố gắng sống mà không nghĩ đến hắn, chỉ một lần duy nhất tôi gửi email cho hắn thông báo về việc tôi chuyển công tác cùng địa chỉ mới nhưng chưa một lần hắn hồi âm. Vậy món quà hôm nay là gì? Tôi muốn thật nhanh mở món quà nhưng đúng lúc đó chuông reo, đã tới giờ coi ca hai. Tôi vội vã ấn luôn gói quà vào balo rồi quay lại phòng thi.
Mười một giờ, tôi thu bài của Sinh viên rồi cùng đồng nghiệp nhanh chóng di chuyển để nộp bài thi. Tôi muốn hoàn thành thật nhanh để có thể mở món quà của hắn. Tôi đi tới cầu thang bộ được vài bước thì sực nhớ ra hai tay đều ôm bài thi mà bỏ quên chiếc balo ở trên bàn giáo viên, ngay lập tức tôi quay lại và thật không thể tin được: chiếc balo của tôi biến mất.
Tôi vội vã nhìn khắp phòng rồi chạy ra cửa hỏi các bạn sinh viên xung quanh nhưng balo của tôi đã biến mất trong vòng một nốt nhạc. Sợ hãi, bất ngờ và hoang mang, tôi chạy khắp nơi và hỏi thăm mọi người về chiếc balo, tôi cũng báo cả bảo vệ lẫn lao công mà kết quả là vô vọng. Sau hơn ba mươi phút tìm kiếm, lúc này cả sân trường lẫn giảng đường đều vắng hoe, tôi ngồi thụp xuống sân khóc nức nở.
***
Trong chiếc balo đó là đề thi, là ví tiền, trong ví là thẻ, là tiền, là toàn bộ giấy tờ tùy thân, cả chìa khóa nhà, chìa khóa xe máy… và cả gói quà của hắn. Tôi cảm thấy hoảng loạn và lo lắng tột cùng, trời mỗi lúc một mưa nặng hạt còn tôi như đang có bão trong lòng.
Tôi cứ ngồi như vậy và khóc mặc cho những hạt nước mưa cứ trút lên đầu, lên lưng và ngấm vào người. Bỗng lúc đó có một người đàn ông bước đến kéo tôi đứng dậy, khi tôi còn chưa hiểu sự tình thì anh ta đã ôm tôi vào lòng và dùng tay vỗ vỗ lên lưng tôi rất nhẹ nhàng.
– Ngoan nào, ngoan nào, có chuyện gì vậy em?
Tôi như người chết đuối vớ được cọc, tôi chẳng biết anh ta là ai nhưng ở thời điểm cô độc đến tột cùng ấy vòng tay của anh ta đã cứu vớt tôi và tôi vừa kể với anh ta câu chuyện vừa nức nở khóc.
Một chốc anh ta kéo tôi vào mái hiên, tôi lại ngồi thụp xuống bậc gục mặt khóc tiếp. Anh ta bảo tôi:
– Em đừng lo lắng quá, tôi sẽ đi tìm cùng em. Chúng ta sẽ tìm thử thùng rác và các nhà vệ sinh xem có bị vứt ở đấy không nhé.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu đi theo anh ta rồi lần lượt rà soát từng tầng của hai tòa nhà chín tầng, tất cả các phòng học, nhà vệ sinh đều không bỏ qua. Hàng tiếng đã trôi qua mà không có kết quả, tôi mệt tới nỗi không khóc nổi và chỉ ngồi im như một kẻ vô hồn.
– Em đói không? Chúng ta đi ăn rồi tính tiếp nhé.
Tôi không gật không lắc, im lặng đi theo anh ta. Anh ta mở cửa xe cho tôi, cài dây an toàn cẩn thận rồi đưa cho tôi một cái kẹo socola.
– Em ăn đi.
Tôi ngoan ngoãn cầm kẹo nhưng không ăn mà lại nhìn ra cửa xe, những hạt nước mưa rơi xuống càng lúc càng nhiều.
– Em muốn ăn gì nào?
Tôi im lặng, anh ta cũng chẳng hỏi thêm gì và dừng xe trước một ngôi nhà. Thoạt nhìn qua đó là một ngôi nhà to, à là một căn biệt thự to mới đúng. Dường như khi đó mọi dây thần kinh cảnh giác của tôi bị đứt nên tôi cun cút đi theo anh ta không chút nghi ngờ hay đắn đo liệu mình có bị giết hay bị bán.
***
Tôi vẫn chỉ ngồi và buông ánh nhìn hờ hững về phía trước. Anh ta đặt trước mặt tôi một bát mỳ tôm. Mỳ chan nước cùng một quả trứng được chặt vội sau khi đã đổ nước nên vẫn trứng còn chưa chín bốc lên mùi tanh. Không hành, không gia vị. Một món mỳ chan nước kèm trứng sống từ bé đến giờ tôi mới có dịp thưởng thức.
– Em ăn đi nào.
Tôi lấy đũa gắp một sợi mỳ đưa lên miệng rồi lại đặt đũa xuống. Anh ta buông đũa theo quay sang nhìn tôi.
– Phải ăn thì mới có sức, đồ cũng mất rồi, bây giờ khỏe mạnh để tìm lại. Tìm không được thì làm lại, còn người là còn tất cả rồi.
Nước mắt của tôi lại rơi, từng giọt, từng giọt khẽ lăn trên má. Tôi nghĩ về những thứ trong balo của tôi. Ừ thì mất tiền tôi sẽ kiếm lại, sẽ vượt chặng đường hàng trăm kilomet về quê làm lại giấy tờ, làm lại thẻ ATM, chìa khóa nhà, chìa khóa xe thì đánh lại, đề thi thì làm lại nhưng còn chiếc bùa bình an mẹ tặng đã bên tôi mười năm, rồi món quà của hắn tôi chưa kịp mở… Tôi chính thức trở thành người vô sản ở một nơi xa lạ.
Tôi đứng dậy đi thẳng ra cửa:
– Anh cho tôi quay lại trường, tôi không tin có thể mất nhanh như vậy, thực sự không thể tin.
Anh ta không nói thêm gì mà đưa tôi đến trường, anh ta lấy số điện thoại của tôi rồi rời đi.
Suốt cả chiều, tôi báo cáo lãnh đạo về sự việc rồi tiếp tục lang thang đi tìm dù hi vọng càng lúc càng mong manh. Những sinh viên lớp tôi dạy cũng bớt chút thời gian ôn thi để đăng tin tìm kiếm. Trời càng lúc càng muộn, gió càng to, mưa càng nặng hạt. Tôi rét run người nhưng vẫn cố chấp đi tìm.
Mẹ tôi nói tôi ngang ngạnh, điều đó không sai. Tôi cũng cố chấp và tôi càng không muốn cho người thân thấy sự yếu đuối của mình. Tôi từ chối cầm tiền của đồng nghiệp, tôi nói rằng mình vẫn còn tiền trong túi, tôi không gọi báo về gia đình dù lúc đó tiền và thẻ đều ở trong chiếc balo mất tích.
***
Sáu giờ tối, tôi đi về phía nhà xe. Tôi nghĩ tới việc gọi thợ khóa nhưng lại không có tiền, đúng lúc đó anh ta đến.
– Em gửi xe lại, tôi đưa em về.
Tôi khựng lại rụt cánh tay đang bị anh ta nắm, lùi lại một bước.
– Tôi không phải người xấu, nếu muốn làm hại em đã hại từ trưa rồi.
Tôi ngước lên nhìn anh ta bằng ánh mắt ngờ vực nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo anh ta. Sau phá khóa nhà rồi mua khóa mới cho tôi, anh ta đi. Còn lại một mình, tôi nằm vật ra giường, ngước mắt nhìn lên trần nhà. Thời gian tích tắc trôi qua, tôi cứ nằm mãi như vậy thì điện thoại đổ chuông:
– Tôi đây, xuống mở cửa.
– Anh đến đây làm gì nữa?
– Thay đồ đi.
– Chuyện hôm nay cảm ơn anh nhưng tôi muốn một mình.
Anh ta đẩy cửa bước vào nhà, cầm cánh tay tôi kéo vào nhà tắm.
– Tắm, thay đồ, tôi đưa em đi ăn.
Tôi uể oải quay người định bước ra, anh ta đứng chặn lại trước mặt cười nụ cười ranh mãnh.
– Hay tôi tắm cho em nhé.
Tôi lườm anh ta, bước vào đóng sập cửa nhà tắm lại.
…
*** hết phần 1 ***
Đổi chiếc ba lô cũ lấy anh, quả là món hời (phần 2)
Hạnh phúc qua mai mối hôn nhân
10 quan niệm của đàn ông khi hẹn hò
Những điều cần để ý trong lần hẹn hò đầu tiên
Quy tắc vàng khi nhắn tin, hẹn hò kết bạn với con gái
Yêu cô nàng game thủ có nên không
io free game
best io game
io game list
tank io game