***
Xe anh ta chạy qua tháp đồng hồ, đã mười giờ tối. Một ngày với biết bao dự định đã bị bẻ ngoặt vì chiếc balo mất tích của tôi. Khắp các diễn đàn vẫn đầy rẫy thông tin tìm đồ mà vô vọng.
– Em muốn ăn gì nào? Dù gì vẫn phải ăn. Có bất cứ chuyện gì cũng vẫn phải sống.
– Ăn gì cũng được.
– À nhân tiện, tôi tên Vũ, ba mươi ba tuổi. Em là?
– Tôi là Thùy, hai mươi tám.
– Ừ.
Anh ta không hỏi gì thêm, tiếng nhạc trên ô tô cất lên, bài hát “Em gái mưa” của ca sĩ Hương Tràm đang hot thời gian gần đây. Tôi mất chiếc balo vào một ngày mưa, có khi nào nên mếu máo ca từ “balo mưa” không nhỉ?
Anh ta dừng lại ở căn biệt thự lúc trưa. Tôi quay sang vặn vẹo:
– Anh có ý đồ xấu gì à? Bây giờ tôi là người vô sản rồi, còn mỗi cái thân này anh có bán cũng chẳng được bao nhiêu tiền đâu.
– Bán nội tạng được khối tiền ấy, nhưng tôi không thiếu tiền.
– Anh định…
Tôi ngồi dúm lại ghế xe trợn mắt nhìn anh ta.
– Không thiếu tiền thì cũng không thiếu gái.
– Vậy tại sao?
– Không tại sao gì cả.
***
Bàn ăn buổi tối nhà anh ta bày kín đồ ăn, món nào cũng bày biện rất cầu kỳ đẹp mắt, có lẽ đủ cho cả gia đình năm, sáu người ăn chứ chẳng phải hai người.
– Tôi không biết em thích ăn gì nên bảo bác giúp việc làm mỗi thứ một ít.
– Mấy món này sao ngon bằng món trưa nay của anh.
– À, bác ấy về quê chiều mới lên.
Cả ngày chạy đi chạy lại chưa ăn uống gì nên khi nhìn thấy đồ ăn ngon tôi mới cảm thấy đói. Tôi ngồi vào bàn bắt đầu ăn ngon lành.
– Anh không ăn à?
– Nhường em ăn trước.
Anh ta nở nụ cười tươi rói, lúc này tôi mới nhận ra anh ta rất đẹp trai. Cả người toàn đồ xịn, quả thực toát ra phong thái người nhiều tiền, rất nhiều tiền.
***
– Nhà này của anh à?
– Ừ.
– Anh ở đây với ai?
– Một mình, bố mẹ bên Úc.
– Anh chưa kết hôn à?
– Hử? À ừ?
– Bạn gái thì sao?
Anh ta nhìn tôi đầy ngạc nhiên rồi tiếp tục cười. Quả thật anh ta cười càng đẹp, đẹp đến mê hồn.
– Tò mò chút thôi mà.
– Em thì sao?
– Ở một mình, mới đến thành phố được hai năm.
– Gia đình em thì sao?
– Bố mẹ ở Hải Dương, em trai cũng vậy.
– Còn chồng?
– Chưa.
– Bạn trai?
Tôi nhìn lại anh ta và cười.
– Em có muốn đi xem nhà không?
– Anh không sợ mất trộm à? Tôi thành người nghèo rồi.
– Không sao, trộm này không đáng sợ.
***
Một mình anh ta sống trong căn biệt thự rộng lớn, tầng một là bếp và phòng khách và khoảng không gian mênh mông cho cây cối, tầng hai của anh ta, tầng ba cũng của anh ta. Mỗi tầng có các phòng nhỏ, nội thất sang trọng, thiết kế đẹp mắt. Thật đáng ghen tị. Căn phòng của giúp việc thậm chí còn đẹp hơn chỗ ở của tôi.
Tôi dừng lại ở phòng rượu với một phía hướng ra khu vườn đầy rẫy hoa hồng đang tỏa hương thơm ngát át đi cái lạnh mùa đông. Một bên tường là các chai rượu được xếp trên kệ cẩn thận, phía tường bên kia là một giàn loa hiện đại cùng một kệ sách đầy ắp như những quán sách ngoài hàng.
– Khi căng thẳng anh thường uống rượu và nghe nhạc.
Anh ta vừa nói vừa kéo ghế cho tôi, sau đó đặt lên bàn hai ly rượu. Tôi khẽ chạm cốc đưa lên uống.
– Em thường làm gì?
– Sao cơ?
– Khi căng thẳng ấy?
– À, nằm nhìn trần nhà.
– Chỉ vậy thôi ư?
– Đôi khi là thủ dâm.
Anh ta phu ngụm rượu đang uống dở ra ngoài.
– Có gì mà anh ngạc nhiên vậy, đó là nhu cầu bình thường của con người.
– Ừ ừ.
– Sao hôm nay anh lại ở trường?
– Anh đến gặp Giáo sư bên trường trao đổi chút công việc
– Nhưng sao anh lại ôm em?
Tôi hỏi xong chợt thấy ngại ngùng. Một khoảng im lặng kéo dài sau đó.
– Hồi trước, nhà anh có hai anh em. Em gái anh nuôi một con mèo nhỏ. Một lần con mèo bỏ đi trong một ngày mùa đông, cũng rét mà mưa như hôm nay. Em gái anh đã đi tìm cả buổi không thấy. Khi anh thấy em anh ngồi trong sân và khóc y như em hôm nay, anh lại tiến lại ôm nó dỗ dành. Nhìn em hôm nay anh chợt nhớ lại ngày ấy.
***hết phần 2***
Đổi chiếc ba lô cũ lấy anh, quả là món hời (phần 3)
Sự kỳ diệu của tình yêu
Bí quyết để yêu dài lâu
Vietdate và người đồng tính
Chuyện những người yêu xa (phần 1)
Học làm dâu đảm
io free game
best io game
io game list
tank io game