Vietdate.org-Hen ho, tim nguoi yeu an toan va nghiem tuc

Đổi chiếc ba lô cũ lấy anh, quả là món hời (phần 4)

Tôi hoảng hốt nhìn xuống người mình, nhìn sang anh ta. Cả hai vẫn đủ quần áo. Tôi bỏ chạy xuống phòng mình. Lát sau có tiếng gõ cửa.

– Đi thôi.

Tôi đi đi lại lại trong phòng chưa biết nên đi hay ở thì cửa mở toang, anh ta bước vào kéo tôi bằng một lực mạnh, tôi không phòng bị trước, bất ngờ bị kéo phía anh ta. Tôi giật tay, lùi lại vẫn chưa biết nên làm gì.

– Đi.

– Sao anh tự ý vào phòng tôi?

– Chờ em thì tan chợ mất rồi. Đi nào.

Chợ hoa buổi sáng chật cứng người. Chợ hoa này là đặc trưng riêng có của thành phố, chỉ mở một lần trong tuần. Từ cây hoa đến hạt giống, cây giống, chó, mèo, thỏ, lợn, gà… đều đủ cả. Mùa đông rét mướt nhưng chợ vẫn đông. Tôi và anh ta chen chúc trong biển người, chốc chốc lại bị người khác chen lấn, xô đẩy làm hai người bị đẩy ra xa. Vài lần như vậy anh ta bèn nắm khuỷu tay tôi kéo đi nhưng dòng người vẫn xô vào nên chẳng mấy chốc anh ta đã chuyển từ khuỷu tay xuống cổ tay rồi nắm tay. Tôi lúng túng giật ra thì anh ta quát.

– Lạc nhau bây giờ. Tôi không ham nắm bàn tay lạnh toát này đâu.

Quả thực tay và bàn chân tôi đều lạnh, lạnh buốt suốt mùa đông còn tay anh ta siêu ấm, siêu mềm. Xem ra vẫn là mình có lợi, tôi đã tự cho phép mình lạc quan như vậy. Loay hoay cả buổi anh ta chọn một em cún giống đực, tôi chọn giống cái. Điểm giống nhau là chúng đều màu vàng. Cuối cùng mua cả đôi. Em đực tên Mun, em cái tên Chun. Mỗi em được mua kèm chiếc dây xích có gắn tên và vài bộ quần áo, thêm cả đồ ăn, khay đồ ăn, đồ chơi cho các em nữa. Một buổi sáng đã trôi qua vèo vèo, tôi đã cười rất nhiều. Lâu lắm rồi tôi mới vui như thế. Tôi đã dành cả buổi chiều để dẫn Mun, Chun đi khắp nhà, hướng dẫn các em chỗ đi vệ sinh và làm thêm chuồng cho các em ngoài vườn. Anh ta ngồi ở phòng rượu đọc sách, chốc chốc ngẩng lên, tôi có cảm giác anh ta đang nhìn tôi và mỉm cười.

***

Một tuần mới bắt đầu, tôi quay cuồng với coi thi, chấm thi rồi vào điểm. Chuyện balo bị mất tích cũng lắng xuống. Tôi quyết định quên món quà chưa kịp bóc đi để tiếp tục cuộc sống. Chẳng mấy rồi sẽ Tết, tôi trở về làm giấy tờ sau cũng được. Trước mắt cần kết thúc kỳ thi để bắt đầu học kỳ mới.

Nguyên cả tuần tôi ít khi gặp anh ta. Buổi trưa anh ta ăn ở chỗ làm, tôi cũng vậy. Buổi tối thường chỉ có tôi và bác Thêm ăn cơm, tới khuya anh ta mới về. Một lần tôi chạm mặt anh ta khi tôi đang tìm đồ ăn đêm, người anh ta nồng nặc mùi rượu, anh ta tu một cốc nước lớn rồi đi thẳng.

Cuối tuần, trời vẫn rét nhưng đã hửng nắng. Tôi dậy sớm chơi với Mun và Chun. Hai em được bác Thêm cho ăn đầy đủ, chăm sóc cẩn thận nên so với tuần trước lông đã đẹp hơn nhiều. Các em cũng quen nhà, lại có không gian sống rộng rãi tha hồ vui đùa. Mun và Chun thích nhất được tôi quăng đồ ra xa rồi đuổi bắt món đồ đó. Hai em chân ngắn lũn cũn cứ cố chạy đuổi nhau nhìn rất đáng yêu.

Anh ta đi từ trong bếp ra, tay mang bát đồ ăn cất tiếng gọi

– Mun, Chun, ăn sáng nào.

Hai em cún bỏ dở đồ chơi lao về phía anh ta. Rồi tôi và anh ta sẽ tranh cãi về việc chăm sóc Mun, Chun như nào. Mỗi cuối tuần đều kết thúc bằng việc vừa đi siêu thị vừa tranh cãi nhau về những vấn đề tủn mủn.

Hơn một tháng đã trôi qua như thế có đến một sáng.

– Hôm nay em làm gì?

– Vẫn chưa biết.

– Là em chưa biết. Chủ ngữ của em đi đâu rồi.

– Tại chưa quen. À, tại em chưa quen.

– Lên Hà Nội chơi không?

– Dạ?

– Hôm nay anh gặp đối tác trên đó, tiện thể đi chơi luôn nhé. Tám giờ xuất phát.

– Vâng.

– Nhớ mặc đẹp tý.

– Đi chơi thì mặc đồ thoải mái chứ.

***

Tám giờ kém, tôi ngắm nghía mình trong gương, chiếc áo len đỏ, quần jean đen, bốt đen, khoác ngoài chiếc áo dầy ấm áp có mũ, tô thêm chút son đỏ, vậy là ổn rồi.

Anh ta đã chờ sẵn ở xe, tôi suýt chút giật mình. Anh ta mặc chiếc măng tô dáng dài nhìn quả thực còn đẹp trai hơn Lee Min Ho khi đóng phim “Người thừa kế”. Đẹp, quá đẹp.

– Bị vẻ đẹp của anh chinh phục rồi hả em.

– Quên đi nhé.

Anh ta mở cửa xe rồi cài dây an toàn cho tôi, chiếc xe từ từ lăn bánh.

– Bình thường anh không tự lái xe, lần này đặc cách cho em đi chơi, hãy cảm ơn anh đi.

– Là anh rủ trước.

– Hôm nay em có thể làm bạn gái anh một ngày được không?

– Tại sao?

– Đối tác là chồng người yêu cũ. Hôm nay có cả cô ấy.

– À, ra là anh rủ em đi chơi là muốn lợi dụng em.

– Anh nuôi em ăn cơ mà, nhờ chút có gì mà khó khăn.

– Khi trước anh đâu có nói vậy, anh bảo coi như giúp người nghèo. Như này là lợi dụng em.

– Vậy em không giúp?

– Vâng.

– Ừ thôi không sao. Nếu cô ấy hỏi, anh sẽ bảo em là người nghèo được anh cưu mang.

– Anh…

– Sao?

***

Bỗng chốc bệnh tò mò của tôi nổi lên. Con người cả tuần bận rộn với công việc hóa ra đã từng có bạn gái. Theo như bác Thêm kể, anh ta từng yêu một cô gái tên Quỳnh rất sâu đậm. Éo le ở chỗ một ngày người yêu của em gái anh ta đòi chia tay vì lí do cũng yêu Quỳnh. Vậy là mối tình lằng nhằng giữa hai anh em và hai người khác. Em gái anh ta vì phút nông nổi đã uống rượu say nên bị tai nạn qua đời. Anh người yêu sau đó sang nước ngoài sống. Còn anh ta và Quỳnh chẳng mấy chốc cũng chia tay. Vài năm trôi qua, anh ta vùi đầu vào công việc, xa lánh phụ nữ, ngày ngày đi làm rồi vùi đầu vào rượu.

– Cô bạn gái cũ của anh có xinh không?

– Xinh hơn em.

– Thế anh nhờ em làm gì?

– Quỳnh xinh đẹp đài các, còn em đáng yêu.

– Anh đừng có nịnh để em đồng ý giúp nhé.

– Việc gì anh phải làm thế.

– Anh còn yêu chị ấy không?

– …

Im lặng là còn yêu à?

– Không rõ là yêu hay không yêu. Nhưng đi cùng nhau quãng thời gian năm năm nên có rất nhiều kỷ niệm. Vui, buồn, hạnh phúc, căm hận đều đủ cả.

– Vâng.

– Vâng là đồng ý làm bạn gái anh hả?

– Cứ coi là vậy đi. Thù lao một thỏi son nhé. Thỏi em thích nhất ở trong balo mất ùi.

– Ừ. Làm tốt đi anh mua cho mười thỏi.

– Em không cần.

– Vậy thôi, một thỏi cũng không mua.

– Đồ xấu tính.

***

Mười giờ sáng, Vũ dừng xe trước cửa hàng mỹ phẩm tôi chỉ. Đây là cửa hàng tôi hay mua từ hồi Sinh viên. Tôi chọn thỏi Burberry màu đỏ, lên xe tôi liền tô luôn nhưng vì son kem vừa bóc mà tôi ấn mạnh tay thành ra môi rất đậm màu. Tôi ngó nghiêng tìm giấy lau bớt, Vũ thấy vậy bèn đưa tay phải ra.

– Đây.

– Làm gì ạ?

– Dính môi lên đó sẽ mờ bớt đi đấy.

– Chị Quỳnh hay làm vậy ạ?

Vũ toan rụt tay về, tôi bèn nhanh tay túm lấy tay Vũ, thay vì mím môi lên tay, tôi ngoạm một miếng thật to, vậy là trên cả tay, cả lòng bàn tay vừa có dấu răng, vừa có dấu son môi đỏ chót.

Mười một giờ trưa, chúng tôi đứng trước ngôi biệt thự nhìn thẳng ra Hồ Tây. Tôi đang choáng váng vì độ lỗng lẫy của ngôi nhà từ phía ngoài nhìn vào thì cánh cổng mở ra. Vượt qua khu sân vườn với hàng chục gốc hồng ngoại rực rỡ, phía trước có hai người đang đứng chờ chúng tôi. Một người phụ nữ trẻ đẹp, nhìn chị ấy toát lên vẻ quý phái. Một người đàn ông dáng vẻ bệ vệ bụng to, so với Vũ thì kém xa mặt nhan sắc nhưng độ giàu thì tôi không dám so bì.

Trong khi hai người đàn ông bắt tay nhau thì chị Quỳnh dành cho tôi một cái nhìn săm soi từ trên xuống dưới. Ánh mắt của chị dừng lại ở đôi môi tôi và đảo nhanh xuống bàn tay phải in dấu son của Vũ.

– Em quen anh ấy lâu chưa?

Chị Quỳnh cất lời trước. Tôi xoay xoay ấm trà nóng trong tay, mắt vẫn đang rong ruổi trên những bông hoa rực rỡ sắc màu.

– Dạ em mới quen ạ.

– Chắc Vũ phải yêu em nhiều lắm.

– Em cũng không rõ nữa.

– Anh ấy có kể về chị với em không?

– Có sơ sơ ạ.

– Từ ngày chị bỏ đi, Vũ chưa qua lại với một cô gái nào cả. Dù sao bây giờ anh ấy đã chọn em. Chị mong hai người hạnh phúc.

– Em cảm ơn chị.

– Vũ ít khi nói lời ngọt ngào nhưng lại là người rất tình cảm đấy.

– Hì vâng ạ.

***hết phần 4***

Đổi chiếc ba lô cũ lấy anh, quả là món hời (phần cuối)

Tuổi 21 lưng chừng – đáng sợ “gần” nhất đó chính là… thất nghiệp!
Những sự thật về hẹn hò và tìm bạn bốn phương
Viết tiếp ước mơ cho trẻ – SOS Việt Nam
Cuối cùng chúng ta cũng không quên lời hứa (phần 1)
Khám phá

Medium Story

io free game
best io game
io game list
tank io game

Please follow and like us:

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *


Chuyển lên trên