Vietdate.org-Hen ho, tim nguoi yeu an toan va nghiem tuc

Đổi chiếc ba lô cũ lấy anh, quả là món hời (phần cuối)

Câu chuyện đang đến hồi bế tắc khi tôi không biết nói gì thì Vũ và anh bụng to tiến đến.

– Chà chà, sau bao năm kén chọn cuối cùng cậu cũng có bạn gái. Em thật là may mắn đấy cô gái.

– Là anh Vũ may mắn chứ ạ.

– Ha ha, đúng đúng, được một cô gái trẻ như em yêu đúng là Vũ có số hưởng.

– Cũng không trẻ lắm đâu. – Vũ cất lời chen vào câu chuyện.

Tôi lừ mắt nhìn Vũ, anh kéo tôi sát vào lòng, vòng tay qua eo ôm tôi rất tự nhiên. Tôi chợt thất thoáng qua mắt chị Quỳnh có chút gì ghen tị.

Vũ từ chối dùng cơm rồi chiều theo nguyện vọng của tôi đi ăn phở cuốn Ngũ Xã. Tôi rất hạnh phúc vì nhiều năm rồi mới được quay lại Hà Nội, còn được ăn món yêu thích. Vũ chăm chú ngồi nhìn tôi.

– Ăn xong đi một vòng quanh Hồ Tây nhé.

Tôi gật đầu lia lịa thay câu trả lời.

***

Gió trên Hồ Tây thổi mạnh, những đợt sóng lăn tăn lăn tăn trên mặt hồ. Tôi suýt xoa vì lạnh. Bàn tay tôi càng buốt hơn. Vũ khẽ nắm bàn tay tôi đút vào túi áo anh. Anh cứ nắm chặt như vậy suốt cả quãng đường.

– Ngồi đây một chút nhé!

– Lạnh lắm ạ.

– Thì ôm anh.

– Anh đừng có lợi dụng.

– Em đồng ý làm bạn gái anh cả ngày cơ mà.

– Bây giờ không có ai đâu mà cần diễn.

– Anh không cần diễn cho ai xem cả. Tất cả những gì anh làm là thực sự trái tim anh muốn.

– Anh thích em à?

Tôi định bụng trêu Vũ một chút nhưng câu trả lời của anh càng làm tôi bất ngờ.

– Không. Anh không thích mà anh yêu em.

– …

– Anh yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, khi em run rẩy trong sân trường một mình.

– Chắc là anh thấy em giống em gái anh nên anh hiểu nhầm chút thôi. Anh đừng đem em ra làm trò đùa, trong chuyện tình cảm em đã đáng thương lắm rồi.

– Tại sao?

Và tôi kể với anh về hắn, về tôi của những ngày mười tám, những ngày hai mươi hai, những ngày hai mươi sáu… Anh chăm chú lắng nghe nhưng tay vẫn nắm chặt tay tôi.

– Lí do em vội vã tìm balo là vì món quà đó?

– Vâng, cũng vì nhanh chóng muốn biết món quà đó là gì nên em mới quên balo.

– Em vẫn yêu cậu ta à?

– Em không.

– Vậy sao món quà đó vẫn quan trọng.

– Thực ra ở thời điểm đó em rất tò mò muốn biết Tuấn gửi gì cho em sau hai năm cắt liên lạc nhưng em đã nhận ra dù trong đó có là gì thì quá khứ đã qua rồi. Em bỏ lại tất cả đến thành phố này, bây giờ em muốn sống đúng với hiện tại và sống thật hạnh phúc.

***

im lặng nhưng bàn tay anh càng siết chặt bàn tay tôi.

Quãng đường trở về Vũ chăm chú lái xe còn tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, cả hai đều im lặng. Về đến nhà tôi đi thẳng lên phòng, chui vào chăn nhìn lên trần nhà. Tôi đang căng thẳng. Tôi cũng không biết tại sao tôi thấy đầu căng ra, tim đập liên hồi.

Bữa tối hôm đó chỉ có tôi và bác Thêm, Vũ đi luôn từ chiều và chưa về.

Đêm, tôi ngồi ở phòng khách chờ anh, tôi gà gật đến gần mười hai mới thấy anh về. Trái ngược với suy nghĩ của tôi, Vũ không hề say, không có chút mùi bia rượu trên người. Anh nhấc bổng tôi bế thẳng lên tầng ba.

– Anh làm gì vậy?

– Vẫn chưa hết ngày, em đang là bạn gái anh cơ mà.

Tôi giãy dụa đòi xuống nhưng Vũ không buông. Anh thả tôi trên giường anh, trước khi tôi kịp vùng dậy anh đã nằm xuống ôm tôi chặt cứng. Mặc tôi kêu gào hay đẩy ra anh cứ ôm thật chặt. Anh vùi đầu vào tóc tôi hít hà.

– Anh yêu em.

Tôi cố sức vùng dậy nhưng Vũ càng siết chặt.

– Anh yêu em, không phải vì em giống ai mà chỉ vì em là em. Em như luồng gió mới làm mọi thứ trong cuộc sống nhàm chán của anh thêm nhiều màu sắc. Kể từ giây phút đầu tiên anh đã muốn che chở cho em. Cả cuộc đời này hãy để anh chăm sóc và sưởi ấm cho em.

Nghe xong những lời Vũ nói tôi như bị rút hết sức lực nằm gọn trong lòng anh, đồng hồ điểm mười hai giờ, anh buông tay, tôi đi về phòng mình.

Sáng hôm sau khi mở cửa phòng tôi thấy một chiếc hộp to được đóng gói cẩn thận cùng một tờ giấy nhỏ.

“Anh đi công tác một tháng, món quà này gửi cho em. Anh yêu em. Vũ”

Tôi bê hộp để vào góc phòng và đi làm.

***

Những ngày anh đi vắng trống trải vô cùng. Sáng sáng không còn ai gõ cửa chúc tôi ngày mới tốt lành, mỗi trưa chẳng còn những tin nhắn nhớ ăn cơm, tối tối không còn ai bất chợt mở cửa phòng và khoanh tay đứng nhìn tôi, chê bai dáng ngồi bàn học mà co cả chân lên ghế cho ấm của tôi. Mỗi cuối tuần không còn ai cùng đi siêu thị, không còn ai pha chế những món đồ khó uống rồi ép tôi thử. Dường như anh biến mất khỏi cuộc đời tôi không chút tăm hơi.

Một tuần, hai tuần, ba tuần… một tháng đã trôi qua Vũ chưa về. Bác Thêm bảo anh vẫn hay đi như vậy, đôi khi bảo một mà hai tháng mới về, cũng có khi hai tuần đã về. Anh không liên lạc với tôi, tôi cũng cố chấp không tìm anh. Món quà của anh tôi vẫn để trong góc phòng.

Tuần thứ sáu anh đi, bác Thêm về quê vài ngày. Chiều tan làm, tôi bước vào phòng thấy Mun và Chun đang gặm hộp quà anh gửi, giấy bọc bên ngoài bị cắn nham nhở, cả một góc hộp cũng bị cắn rách. Tôi đưa Mun và Chun ra, thu dọn xong đống bừa bộn tôi mới mở hộp quà. Là balo của tôi. Bên trong còn đầy đủ ví, đề thi, tài liệu, chai nước cũng vẫn còn và cả hộp quà của Tuấn.

Tôi run run mở hộp quà, là một chiếc ảnh cưới và một cuốn sổ nhật ký. Chiếc ảnh cưới có Tuấn là chú rể và một cô gái người nước ngoài. Trông Tuấn đã rất hạnh phúc. Tôi lật dở từng trang nhật ký của Tuấn, từ những ngày đầu anh đặt chân đến Mỹ đầy rẫy khó khăn, rồi khi anh gặp Alice đến khi anh quyết định định cư tại Mỹ. Cuốn sổ kết thúc bằng ngày anh cầu hôn Alice trước ngày tôi nhận được quà một tháng. Không một lời nhắn nhủ cho tôi. Chỉ một bức ảnh và cuốn nhật ký thay lời thông báo anh sẽ không về và đang hạnh phúc. Tôi mỉm cười chúc phúc cho anh. Anh đã hạnh phúc nơi ấy thì tôi cũng nên hạnh phúc nơi này. Tôi lập tức nhắn tin cho Vũ:

“Anh về với em đi anh!”

Không có tin nhắn trả lời. Ba mươi phút sau tôi thấy có tiếng mở cổng, tiếng sủa vui mừng của Mun, Chun và Vũ đứng đó. Anh chạy lại ôm tôi thật chặt.

– Anh phải ngủ cơ quan rất khổ sở mới chờ được đến ngày hôm nay.

– Sao anh không về nhà?

– Anh chờ tới khi em nhận ra em cần anh. Anh yêu em, chúng mình bắt đầu từ đầu nhé.

Tôi dựa vào vai anh khẽ gật đầu. Và tôi sẽ bắt đầu một câu chuyện tình yêu mới với Vũ của tôi.

Tới bây giờ khi chúng tôi đang hạnh phúc bên nhau Vũ vẫn nói nhờ tôi mất chiếc balo mà đổi lại có được anh là tôi hời, quá hời!!!

Đổi chiếc ba lô cũ lấy anh, quả là món hời (phần 1)

Thân gửi các thành viên Vietdate – Hẹn hò nghiêm túc
Thơ Radio: Ai đó là thế giới của anh?
Đi qua mùa hoa trắng tháng 3!
Có lời khuyên nào cho một hôn nhân hạnh phúc
Giải đáp thắc mắc Vietdate-hẹn hò online

Medium Story

io free game
best io game
io game list
tank io game

Please follow and like us:

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *


Chuyển lên trên