Khuôn mặt Đông thoáng chút buồn man mác. Có lẽ, những lần vị triết gia đưa ra nhận xét về mẫu người chồng của Lam đã sai nên cậu ta mới buồn như vậy. Phong nghĩ vậy và không muốn khiến Đông phải buồn, nên cậu ta cáu gắt nên với Lam.
“Lấy bạn về… để cả hai suốt ngày cãi nhau à?”
“Đến khi về già, không còn ai nói chuyện nữa mới đáng sợ. Còn cãi nhau được là còn chung sống được với nhau, bởi vì còn có thể nói chuyện trao đổi, chia sẻ… Như ông bà Sáu kìa, cả ngày im lặng, ai cũng nghĩ gia đình êm ấm. Rồi bất chợt khi hai ông bà gần bảy mươi tuổi, họ lôi nhau ra toà ly dị. Khi ấy, người ta mới ta mới thấy sự đáng sợ của việc im lặng.” Lam nói như một người từng trải.
“Bạn ở miền Nam xa xôi thế, sao biết được ở đây Phong có lăng nhăng không chứ?” Đông im lặng, đến khi này mới lên tiếng.
Lam nhìn nét mặt của Đông, rồi mỉm cười. “Mình nghe dì Ba nói, ở trong Nam người ta thích nghe nhạc lắm. Mà ai cũng nói, muốn phát triển sự nghiệp phải vô đó.”
Vẻ mặt của Đông vẫn còn thoáng chút buồn, cậu ta nhìn sang Phong và nói. “Phong nhận lời đi, để bạn ấy còn lo phát triển sự nghiệp kìa.”
“Ừ… thì nếu mình chưa có vợ. Mình sẽ lấy bạn.” Phong nói ngập ngừng và đầy bẽn lẽn.
“Nhớ đi tìm tớ đấy nhé, nếu như có dịp vô miền Nam”.
Lam đưa cánh hoa súng ép cho Phong. Có lẽ cả ba vẫn còn nhớ như in mùa nước lũ tháng bảy năm ấy. Nét mặt Đông thoáng buồn, có lẽ cậu ta buồn khi chẳng biết thời gian phía trước có ai đợi mình hay không? Có thể nếu có, chắc chỉ có mùa nước lũ… và như vậy cũng đủ làm cậu ta vui.
“Nhớ nhé… Nhớ quay về khi mùa nước lũ tháng bảy đến nhé. Khi mà chúng mình đã ba mươi tư tuổi.”
…
Năm tháng sau.
Ngày chuyến xe sắp rời bến, cả ba lặng thinh nhìn nhau không nói lên lời. Chuyến xe chở hai người đi tìm những ước mơ ở phía trước. Người còn lại sẽ rong ruổi ước mơ trên chính nơi mình sinh ra. Khoảnh khắc trải qua sự chia ly đầu tiên trong đời, khó để từng người diễn tả hết cảm xúc thành lời. Phía trước là khoảng thời gian đều đặn trôi qua, phía trước là bầu trời của mảng ký ức tuổi thơ ở lại.
“Tặng bạn này”. Lam đưa nắm hoa trà trước mặt, cánh tay của cô ấy vẫn hướng về phía của Phong, mặc kệ cái nhìn phớt lờ sang nơi khác.
Hoa trà là sự thể hiện chờ đợi, cũng có nghĩa sẽ nhắn nhủ những lời tỉnh táo khi bước vào đời của những người chập chững học cách trưởng thành. Đông buồn rười rượi khi nhìn thấy Lam cầm nắm hoa trà… còn Phong đang phớt lờ. Đông định lên tiếng nói ý nghĩa của hoa trà, nhưng Phong đã vội bước lên xe.
“Tớ không say xe, bạn cầm lấy đi. Nhớ mùa nước lũ nhé.”
Nhớ mùa nước lũ, như một lời hứa của những đứa trẻ thơ dành cho cánh đồng, dòng sông… và đồi cỏ hoang. Ở nơi này, cánh đồng như có một lời nguyền mà kẻ đi xa luôn hướng về. Dù cho họ có đi cả cuộc đời, nhưng đến cuối cùng đều mong muốn trở về. Đông trôi miên man theo suy nghĩ sẽ được gặp lại hai người bạn vào khoảng thời gian gần nhất.
Nhìn hai người bạn lần lượt lên xe, Đông thấy hụt hẫng… một điều gì đó mất mát mà cậu chưa từng nghĩ đến. Cậu ta đứng đấy và chịu rời đi khi nhớ đến hình ảnh hồ cá và vườn trái cây.
…
Từng tiếng mưa rơi nhanh, xối xả, ào ạt… đập vào mái hiên. Nghe tiếng mưa đã não ruột, nhưng nhìn đôi mắt của ba nó cứ đau đáu nhìn mưa lại càng thấy buồn hơn.
“Không biết khi nào trời tạnh đây… mưa mãi thế này… cá vượt hết ra khỏi hồ thì mất mùa như chơi.”
Ba thằng Hớn cứ lo xa, than hoài không ngớt, bờ đập cao thế, đắp mấy lớp bao tải rồi đá hộc, lũ nào trào qua nổi. Cu Hớn mong mưa, mùa lũ tới là sướng nhất với lũ trẻ quê, ngày mai nước khắp cánh đồng, chúng nó lại chơi trò đuổi bắt, đánh trận trên sông. Dù trong lòng thấp thỏm vui mừng, nhưng Hớn không dám biểu cảm, sợ ba nó mắng.
“Người có còn nhớ mùa đâu… mà mưa cứ hoài không ngớt”.
Má Hớn thở dài, nói vọng từ trong bếp ra. Như thể có đồng minh, Hớn cười hỏi má.
“Người nào… nhớ mùa hả má?”
“Má mày nói đùa ấy mà… người với mùa nào đâu.”
Sau tiếng của ba, Hớn nghe tiếng bát đĩa va chạm mạnh phía trong bếp…
Trời cũng chịu ngớt mưa vào sáng hôm sau.
Hớn cùng lũ bạn làm náo loạn cả khúc sông, những bè tàu chuối hơn cả chiếc thuyền mà chúng hay đùa nghịch. Nó không quên nhìn ba nó đang trên chòi canh cá. Khuôn mặt của ba nhìn xa xăm về phía chúng nó, nhưng đôi mắt như không nhìn thấy gì. Có thể ba nó đang nhìn thời gian, như thường kể về khúc sông này đã gắn bó với ba nó thế nào.
Nhiều lần Hớn thấy ba than trách sông đổi dòng, thay hướng. Nhưng từ bé tới giờ, Hớn đã bao giờ thấy dòng sông thay đổi đâu, có chăng là bên bờ đối diện hồ cá đất lở quá trời. Ở trong đâu đó đôi mắt xa xăm của ba, những lời hờn trách ai đó đã quên lời hứa năm nào. Hớn đoán là người yêu của ba nó, chắc tại nó hay xem phim Hàn quốc quá, nên đôi khi liên tưởng vớ vẩn. Cũng có thể tại nó đã đọc được những bức thư từ rất xa xưa của ba giữ làm kỷ niệm.
Giữa chiều, khi nắng đã ngả một màu vàng rực rỡ, Hớn tung tăng đi tìm măng tre. Mùa này mà kho cá với măng tre thì ngon hết sảy, chỉ nghĩ đến thôi mà nước dãi của nó đã chực chờ tuôn trào.
“Cháu ơi…”
Tiếng người đàn ông lạ khiến Hớn hơi giật mình, nó quay lại đứng nhìn người lạ và không dám bước tới gần.
“Cho chú hỏi, hồ cá kia của nhà ai vậy?”
Người đàn ông chỉ tay về phía hồ cá nhà Hớn.
“Nhà cháu…” Hớn dè chừng trả lời người lạ.
“Bố cháu tên gì?” Người đàn ông tiến lại gần hơn phía Hớn.
Hớn lùi bước, nó cũng nghe mấy chuyện bắt cóc nên có vẻ đề phòng, ngay cả lời nói cũng rụt rè. “Ba cháu… là ba Đông”.
“Trời ơi…cuối cùng cái đầm hoang cũng được cậu ta biến thành hồ cá rồi.” Người đàn ông vẻ mặt mừng rỡ cất lời, rồi ông ta sốt sắng nói tiếp, “Cháu dẫn chú đi gặp ba cháu được không?”
Hớn nhìn người đàn ông một lượt từ đầu xuống chân, rồi khẽ gật đầu. Nó đi phía trước, cố giữ khoảng cách xa, để đề phòng nhỡ người đàn ông có ý định xấu, thì nó cũng đã co giò chạy nhanh.
“Ba ơi… có ai gặp ba này.”
Hớn nhìn thấy ba nó đang lúi húi buộc lại mấy cành cây đã gãy dở do trận mưa đêm qua để lại. Khi ba nó quay lại, Hớn tròn mắt nhìn cảnh tượng hai người đàn ông đứng nhìn nhau hồi lâu, rồi ôm trầm lấy nhau, bịn rịn như muốn khóc. Nó thấy cảnh này ở đâu đó trong phim, nhưng không nhớ nổi tên của bộ phim là gì.
“Mày còn nhớ để tìm về đây hả?”, tiếng ba nó nói như hờn trách.
“Chẳng lẽ quên”.
Tiếng hai người đàn ông cười giòn tan vang cả khúc sông.
***hết phần 2***
Cuối cùng chúng ta cũng không quên lời hứa (phần cuối)
Chuyện những người yêu xa (phần 2)
Trong kết bạn hẹn hò con gái chẳng bao giờ nói ra nhưng lại muốn bạn hiểu
Những thói quen giết chết tình yêu
Chúng mình có nên kết hôn?Chúng mình có nên kết hôn?
Trong tìm người yêu và hẹn hò, không cần chọn người hoàn hảo chỉ cần chọn người phù hợp